Trong đầu Lâm Sơ giống như pháo hoa nổ, sững sờ nửa ngày không nghĩ ra được bất kỳ câu trả lời nào.
Một tay của Yến Minh Qua nhẹ nhàng vỗ lưng nàng vài cái: "Ta biết nàng thông minh, nhưng ngày sau không nên dễ dàng bại lộ chính mình, đại trí nhược ngu*."
*đại trí nhược ngu: Bậc tài trí giả nhìn như ngu dốt.
Đây là hắn đang nói nàng không nên đem thân phận thật sự của nàng bại lộ với hắn, hay là đang nói nàng không nên lộ diện ở trên thành lâu, thế cho nên sau đó lại dẫn đến chuyện Lý Kiến Nghiệp nạp thiếp? Hoặc là cả hai?
Lâm Sơ đột nhiên phát hiện mình không hiểu nhân vật đại phản diện lắm.
Nàng thăm dò hỏi: "Vậy.. Chuyện chàng nạp thiếp, sau này sẽ giải quyết như thế nào đây?"
Tuy rằng tới nơi này không được bao lâu, nhưng Lâm Sơ cũng nhìn ra được triều đại này đối với nữ nhân rất hà khắc, thế nhân đối với nữ nhân xuất đầu lộ diện phần lớn là khinh thường, đây cũng là chỗ mà Lâm Sơ tương đối thưởng thức Tần nương tử, một mình nàng ta mang theo đứa nhỏ, dựa vào lều trà duy trì cuộc sống nhiều năm như vậy.
Yến Minh Qua nói "cô nương mặt đen" là thiếp của hắn, mà không trực tiếp nói là thê tử của hắn, chính là sợ ngày sau nàng ở giữa phu nhân thế gia không dễ đi lại. Lời nói của con người rất đáng sợ, trước mặt có lẽ còn có người khen một tiếng cân quắc không nhường tu mi, nhưng sau này không chừng người ta truyền ra lời đồn nhảm gì đó, đây là bi ai của nữ nhân thời đại này.
Trong đêm tối, giọng nói của Yến Minh Qua đặc biệt trầm thấp: "Hiện giờ binh hoang mã loạn, còn không có mấy người nhàn rỗi nào quản đến ta nạp mấy phòng tiểu thiếp."
Lâm Sơ cẩn thận suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, chủ tướng Diêu thành còn có thể trọng dụng Yến Minh Qua, tự nhiên không có khả năng làm khó Yến Minh Qua.
Tên tiểu nhân Lý Kiến Nghiệp kia, ngược lại sợ hắn ta thích gây ra chuyện thiêu thân gì đó.
Bất tri bất giác, kỳ thật hắn đã vì nàng mà ngăn cản rất nhiều thứ, Lâm Sơ nghĩ có chỗ nào có thể nhắc nhở hắn hay không, đánh man di ra khỏi quan ngoại là một trận chiến lâu dài, Lâm Sơ nhớ rõ trong nguyên tác có nhắc tới, man di có một lần thiếu chút nữa đốt lương thảo của quân đội Đại Chiêu, cuối cùng tuy rằng bảo tồn được lương thảo, nhưng vừa lúc mưa to, man di vì giải hận nên dứt khoát cắt bỏ túi của đoàn xe vận chuyển muối, tất cả muối đưa đến biên quan đều thấm mưa tan ra, hóa vào trong bùn lầy..
Triều đình biết được biên quan cắt muối, Hoàng đế càng thêm ngu ngốc nói thẳng cũng không phải cạn lương thực, tướng sĩ ba quân có cái gì không thể ra trận giết địch, trận chiến kia có thể nói đánh thập phần thảm thiết.
Bất quá hiện tại còn chưa qua năm mới, mưa to là sau xuân, việc này còn sớm, hiện tại Lâm Sơ nhắc nhở cũng vô dụng.
Nghĩ đến Lục hoàng tử còn đang ở biên quan, Lâm Sơ cân nhắc có muốn nhắc nhở Yến Minh Qua cùng Lục hoàng tử một chút hay không? Dù sao đó cũng là thiên tử tương lai. Bất quá rất nhanh nàng lại phủ định suy nghĩ của mình, nhân vật đại phản diện không phải người khác, nàng vẫn đừng tự cho mình là thông minh đi chi phối suy nghĩ của hắn.
"Nếu nàng còn không ngủ, ta sẽ làm một chút việc." Giọng nói Yến Minh Qua hết sức trầm thuần bỗng nhiên vang lên bên tai.
Lâm Sơ trợn tròn mắt: "Làm sao chàng biết ta không ngủ?"
Yến Minh Qua cười khẽ một tiếng: "Đôi chiêu trò của nàng xoay chuyển lăn qua lộn lại giống như cái gì, là bộ dáng ngủ?"
Được rồi, thị lực nhìn đêm rất tốt, tuyệt vời.
"Ta ngủ rồi." Nàng nhắm mắt lại muốn ngủ, đột nhiên nhớ tới, trong căn phòng này chỉ có một cái chăn mỏng, hắn quấn toàn bộ cho nàng, vậy hắn đắp cái gì?
Lâm Sơ có chút lương tâm bất an, lại liếc mắt nhìn Yến Minh Qua một cái.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
"Chàng không có chăn đắp, ban đêm sẽ không bị cảm lạnh sao?"
Yến Minh Qua một hồi lâu không lên tiếng, ngay khi Lâm Sơ cho rằng hắn sẽ không trả lời, lại nghe Yến Minh Qua mang theo vài phần giọng điệu trêu chọc nói: "Nàng đây là đang mời ta đắp chung một cái chăn với nàng?"
Lâm Sơ: ".. Không, ta chỉ cảm thấy chàng bị lạnh."
Yến Minh Qua: "Nương tử đã có thịnh tình mời, vi phu sao có thể cự tuyệt."
Một lát sau, Lâm Sơ xù lông: "Lấy tay ra cho ta!"
"Nếu như nương tử không muốn bị vi phu ôm cách một tầng y phục, vậy cởi ra cho vi phu ôm." Giọng điệu của hắn chậm rãi, nghe thế nào cũng như muốn ăn đòn.
"Yến Minh Qua chàng hỗn đản!"
* * *
Trong trạm dịch.
Bởi vì Lục hoàng tử bị thương ngủ cả ngày, lúc này cũng không có bao nhiêu buồn ngủ, hắn ta cầm một quyển sách tựa vào đầu giường, chẳng qua nửa ngày không thấy hắn ta lật một trang.
Lần này một kiếp tại Khương thành, tựa hồ làm cho hắn ta lập tức trưởng thành lên không ít, rõ ràng vẫn là thiếu niên kia, giữa hai hàng lông mày lại có vài thứ không giống nhau.
Có người đẩy cửa tiến vào, đem một chén cháo ngân nhĩ đặt lên bàn thấp bên cạnh hắn.
Lục hoàng tử đưa tay lấy, phát hiện khoảng cách có chút xa, lông mày chính là nhíu lại, hắn ta khom lưng về phía trước một chút, mới bưng chén cháo lên, kết quả bởi vì quá nóng lập tức liền ngã xuống.
Niếp Vân nhìn thấy một màn này, cuống quít quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội, là thuộc hạ sơ sẩy!"
Lục hoàng tử không kiên nhẫn giơ tay lên: "Bản điện hạ không có ý trách tội ngươi."
Niếp Vân đứng dậy, trong phòng không có ai nói chuyện, lập tức lại lâm vào trầm mặc.
Trước kia chuyện đưa cháo thêm y phục cho Lục hoàng tử, đều là Bạch công công đến làm, nhưng hôm nay Bạch công công không còn nữa..
Lục hoàng tử một mình ngồi ở bên giường một chút, đột nhiên dùng sức vung quyển sách trong tay ra, quyển sách đập vào vách tường đối diện, trúng vào bình hoa trên bàn, lách cách rơi xuống đất vỡ nát.
Niếp Vân cúi đầu không dám nói lời nào.
"Niếp Vân." Lục hoàng tử mở miệng giọng nói có chút khàn: "Trong thư gửi cho mẫu phi ta nói ta hết thảy đều bình an."
"Cái này.." Niếp Vân có chút do dự, làm thị vệ bên người của Lục hoàng tử, để cho Lục hoàng tử bị thương trong chuyến đi tây bắc, hắn ta đã bị tính là thất trách, nếu lại nói dối về thương thế của Lục hoàng tử, hắn ta sợ sau khi hồi cung thì mẫu phi của Lục hoàng tử sẽ nổi trận lôi đình.