"Nghe ta, hiện tại ta không ở kinh thành, mẫu phi tất nhiên quan tâm sẽ loạn, tin tức Khương thành bị đồ thành truyền về kinh thành, ngươi cảm thấy ngài ấy sẽ an tâm sao? Nếu lại biết ta bị thương, ta sợ mẫu phi bị đảng của Minh phi châm ngòi, cùng đảng của Nhị hoàng huynh cứng đối cứng, như vậy chúng ta mới là bị đảng của Minh phi làm đao sai sử." Âm thanh Lục hoàng tử tựa hồ vô cùng mệt mỏi.
Minh phi chính là sinh mẫu của Tam hoàng tử.
Niếp Vân nghe xong những lời này, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề mấu chốt, sau lưng không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, đều nói hoàng gia nước sâu, quả thật không sai, bất quá chỉ là cái báo bình an hay không, ở giữa đều có thể xen lẫn nhiều khúc cua như vậy.
"Thuộc hạ hiểu được." Hắn ta khom người nói.
Lúc này Lục hoàng tử mới gật gật đầu, hắn ta lại hỏi: "Yến Hành còn sống trở về không?"
Lúc trước hắn ta bị thương, sau khi uống thuốc ngủ mê man một ngày, hiện tại mới kịp xử lý những chuyện trước mắt.
"Đám tán binh này thật sự có vài phần bản lĩnh, phần lớn đều còn sống trở về, Yến Hành cùng đám người dưới tay hắn đều được chủ tướng Diêu thành cho vào biên chế, hiện tại Yến Hành được phong Thiên hộ hầu." Niếp Vân nói: "Buổi chiều chủ tướng Diêu thành lại phái người đến thăm điện hạ, đưa không ít đồ vật này nọ, bất quá khi đó điện hạ còn ngủ, thuộc hạ không để cho bọn họ quấy rầy điện hạ."
"An Định Viễn là một thần tử liêm khiết, Yến Minh Qua đến dưới tay ông ta cũng không có gì đáng trách, như vậy, ngày mai ngươi chọn vài thứ, để người đưa đến phủ của Yến Hành." Lục hoàng tử nói xong mệt mỏi xoa xoa mi tâm, theo thói quen kêu một câu: "Hỉ tử, ấn cho ta."
Sau khi kêu lên tiếng này, căn phòng rơi vào một loại im lặng trống rỗng.
Bạch Hỉ, là tục danh của Bạch công công.
Chỉ là thái giám mập mạp kia, trên đường đến Diêu thành, rốt cuộc không thể trở về.
Rõ ràng một người sợ chết như vậy, nhưng mỗi một lần gặp phải nguy hiểm, đều chắn ở phía trước hắn ta..
Từ khi hắn ta có ký ức, thái giám mập mạp kia vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn ta.
Câu cuối cùng ông ta để lại cho chính mình là gì?
"Điện hạ, lão nô không có phúc phận kia hầu hạ ngài, ngài.. Ngài.. Ngàn vạn lần phải thật tốt.."
Bàn tay Lục hoàng tử xoa mi tâm mình chậm rãi trượt xuống, che mắt lại, so với lúc trước, giọng nói của hắn ta vào giờ khắc này tựa hồ lại khàn thêm vài phần: "Niếp Vân, Khương thành bên kia còn đang có tuyết rơi chứ?"
"Còn đang có tuyết rơi." Niếp Vân trả lời.
Lục hoàng tử nói: "Vậy lạnh biết bao, ngươi mang theo một ít người đến đó, đón Bạch công công trở về. Ông ta ngây người ở kinh thành cả đời, cũng quen nhìn kinh thành phồn hoa, làm sao có thể để ông ta lưu lại nơi thâm sơn cùng cốc kia."
Niếp Vân là thị vệ bên người của Lục hoàng tử, cùng với Bạch công công đã làm việc nhiều năm, nghe được những lời này của Lục hoàng tử, cũng không khỏi trong mắt chua xót.
Hắn ta khom người thật sâu, hành lễ với Lục hoàng tử: "Lục hoàng tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ mang Bạch công công trở về."
Lúc hắn ta lui ra ngoài còn đóng cửa phòng, trong phòng không còn những người khác, Lục hoàng tử mới dám cuộn mình thành một đoàn, cho phép mình yếu ớt trong chốc lát.
Hắn ta không thể dừng lại, vị trí Thái tử, cho dù hắn ta vốn vô tâm, hiện tại cũng không thể không tranh giành, bất kể là Tam hoàng tử kế thừa đại thống hay là Nhị hoàng tử kế thừa đại thống, cuộc sống của hắn ta và mẫu phi cũng sẽ không dễ chịu, còn có ngoại tổ gia của hắn ta, nếu không muốn để cho Cao gia trở thành Yến gia thứ hai, chỉ có khi hắn ta ngồi vào vị trí kia..
Một loại cảm giác hít thở không thông, đè nén đến Lục hoàng tử không cách nào hô hấp, nhân sinh trên đời, lại có mấy người có thể tiêu dao tự tại?
Hắn ta giấu dốt nhiều năm như vậy, hiện tại vẫn là quân cờ tranh đoạt long vị của hai vị ca ca.
Thân tình hoàng gia, quả nhiên là thứ buồn cười nhất trên đời này.
* * *
Ngày hôm sau khi Lâm Sơ tỉnh lại, phát hiện Yến Minh Qua đã không còn ở đó.
Điều này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, đỡ phải bối rối.
Bất quá bởi vì tấm giường này quá cứng, Lâm Sơ ngủ một giấc, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đang kháng nghị, đau nhức vô cùng.
Nàng dùng tư thế không được tự nhiên đi ra cửa phòng, phát hiện Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp đã thức dậy, ở trong sân đùa giỡn với Tiểu Xám.
Nhìn thấy tư thế đi đường không được tự nhiên của nàng, Kinh Hòa nghẹn cười, nhưng ngay cả sắc mặt Hàn Tiểu Bánh Bao cũng có chút quái dị.
Lâm Sơ nghiêm trọng hoài nghi là mình suy nghĩ nhiều, Tiểu Bánh Bao có thể hiểu cái gì?
Hơn nữa nàng thuần túy là di chứng ngủ trên giường cứng, nha đầu Kinh Hòa kia nghĩ đi đâu đây!
Lúc ăn điểm tâm, Lâm Sơ liền phát hiện khẩu vị của Hàn Tiểu Bánh Bao trở nên nhỏ đi, một chén canh sữa dê thế nhưng cậu ăn còn lại một nửa.
Lâm Sơ cho rằng thân thể cậu không thoải mái, còn truy vấn vài câu.
Có điều Hàn Tiểu Bánh Bao vẫn bận rộn chơi với Tiểu Xám, dường như không nghĩ tới chuyện phản ứng với Lâm Sơ, Lâm Sơ đã nghĩ có lẽ là đứa nhỏ ham chơi, cũng không để ở trong lòng.
Nàng sợ Tiểu Bánh Bao chơi một hồi lại đói bụng, liền bảo Kinh Hòa lại làm thêm một chén canh sữa dê đặt lên bếp nóng lên.
Vốn tưởng rằng lại là một ngày không có việc gì làm, không ngờ ngay sau khi ăn sáng lại có khách đến cửa.
Thuộc hạ của Lục hoàng tử mang theo lễ vật phong phú đến cửa bái phỏng, bất quá chỉ là đem đồ đạc đưa đến, ở cửa khách sáo vài câu liền rời đi.
Lâm Sơ kiểm kê danh mục quà tặng một chút, phát hiện Lục hoàng tử tặng rất nhiều đồ.
Trong đó có vài thất tơ lụa thượng hạng, nàng đang nghĩ ngợi, muốn cắt y phục mới cho Yến Minh Qua và Tiểu Bánh Bao.
Tuy rằng nàng không biết làm những công việc may y phục thêu thùa này, nhưng đã có vải vóc, tìm tú nương làm vẫn có thể tiết kiệm một khoản bạc.
Liên tưởng đến cái giường cứng đến tội kia, Lâm Sơ lập tức quyết định, chăn bông cũng chế thêm mấy cái đệm, dù sao cũng phải đón năm mới, vạn nhất trong nhà có khách nhân, muốn ở lại một đêm gì đó cũng có thể có ứng phó.
Nghĩ đến năm mới, Lâm Sơ liền cân nhắc chi tiêu trong nhà.
Túi bạc Yến Minh Qua đưa cho nàng kia nàng mới chỉ dùng một chút, căn nhà này là tướng quân thưởng cho, nhưng hiện tại một gia đình lớn như thế, tiêu xài vẫn phải có, mấy ngày nay tất cả những thứ được mua trong nhà đều là Kinh Hòa làm, Lâm Sơ cũng chưa từng hỏi đến chuyện bạc.
Mượn việc sửa sang lại lễ vật Lục hoàng tử đưa tới, Lâm Sơ hỏi vài câu chi tiêu trong nhà, Kinh Hòa cũng là một người thông minh, lúc này liền biết Lâm Sơ muốn hỏi cái gì, cầm sổ sách cho Lâm Sơ xem.
Nhìn từng dấu gạch đen đỏ đánh dấu trên sổ sách, Lâm Sơ mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đây là Kinh Hòa không biết chữ, nghĩ đến phương thức ghi sổ sách này.
Lâm Sơ tùy tiện chỉ một cái thanh gạch thẳng, Kinh Hòa đều có thể trả lời, nhưng ngoại trừ nàng ta, không ai có thể xem hiểu được đống sổ sách này.
Lâm Sơ nghĩ sổ sách này cũng mới làm được mấy ngày, vì thuận tiện, dứt khoát để Kinh Hòa đọc, tự mình chép sổ sách lại một lần.
Nghe nói Lâm Sơ biết viết chữ, Kinh Hòa còn rất kinh ngạc, nàng ta xuất thân từ võ tỳ, cho nên không có học chữ.
Cũng chỉ có tiểu thư nhà giàu mới có thể mời tây tịch về biết được mấy chữ, nếu làm tỳ nữ đều được học chữ, chứng tỏ ở nhà của chủ rất được trọng dụng.
*tây tịch: Giống như phu tử, có ý tôn trọng.
Kinh Hòa siêng năng giúp Lâm Sơ mài mực, khi nhìn thấy chữ đầu tiên Lâm Sơ cầm bút viết ra, sắc mặt nàng ta có chút quái dị.
Hàn Tiểu Bánh Bao ở bên cạnh đùa giỡn với Tiểu Xám kiễng mũi chân nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt đều là ghét bỏ.