Lâm Sơ đã quen viết bút cứng, trước kia nàng cũng chưa từng học qua viết bút lông, cầm bút lông, chỉ cảm thấy cây bút mềm mại nằm sấp, tay hơi dừng lại sẽ nhuộm một khối mực lớn trên giấy Tuyên Thành, nhưng cũng may nàng hạ bút nhẹ nhàng một chút, vẫn có thể miễn cưỡng viết được chữ.
Viết xong một quyển sổ sách Kinh Hòa đọc, Lâm Sơ dậy thẳng thắt lưng, liếc mắt nhìn dòng chữ bút lông của mình, thế nhưng cảm thấy còn không tính là quá khó coi.
"Chữ này của nàng.. Một đám, giống như một binh lính đã đánh bại trận chiến, chỉ còn thiếu nằm trên mặt đất." Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói mát lạnh.
Lâm Sơ kinh ngạc quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Yến Minh Qua.
Nàng đang muốn nói chuyện, đã thấy Yến Minh Qua cầm lấy sổ sách, biểu tình trên mặt có chút khó nói: "Còn có.. còn có.. Nàng biết chữ chỉ biết một nữa sao? Có chữ thậm chí chỉ có một bên hoặc một nét."
Lâm Sơ nhìn chữ 'Nhất' giản thể mà Yến Minh Qua chỉ, nhất thời trên mặt lẩm bẩm, nàng nói: "Phu tử bên kia của chúng ta dạy như vậy!"
Quên mất, người xưa dùng chữ phồn thể!
Yến Minh Qua nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cuối cùng bật cười: "Chưa từng thấy nàng không nói lý lẽ như vậy, lúc bản thân tập viết chữ không nghiêm túc, hiện giờ lại đem sai lầm đổ lên người phu tử."
Lâm Sơ vô vọng không muốn nói chuyện.
Yến Minh Qua lại không có ý kết thúc như thế: "Bất quá nàng cũng rất lợi hại, Kinh Hòa chỉ có thể dùng hai màu đen đỏ cùng dấu dài ngắn để nhớ sổ sách, chính nàng thì ngược lại sáng tạo ra được nhiều chữ như vậy."
Những lời bất cẩu ngôn tiếu* này của hắn khiến cho Kinh Hòa nghiêm túc cười.
*bất cẩu ngôn tiếu: Ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng
Lâm Sơ tức giận hầm hừ trừng mắt với hắn một cái.
Hôm nay tâm tình của Yến Minh Qua tựa hồ không tệ, tự mình cầm bút, lại ý bảo Lâm Sơ đi qua: "Thôi, để ta thử xem có thể dạy nàng lại được hay không."
Nhân vật đại phản diện văn thao võ lược mọi thứ đều có đầy đủ, dù sao cũng từng là thế tử Vĩnh An Hầu phủ, một nét chữ kia, cũng là dưới tay danh sư dạy ra.
Lâm Sơ cảm thấy trước mặt Kinh Hòa bảo hắn dạy mình viết chữ có chút quái dị, cho nên lúc đi qua có chút từ từ kì kèo.
Cũng may Yến Minh Qua không nói gì, chỉ đưa bút cho Lâm Sơ, dạy nàng cầm được bút: "Tư thế vừa rồi nàng cầm bút không đúng, khi cầm bút chú ý nhấn áp, câu, cách, chống, cổ tay phải treo cao."
Hắn ở phía sau nàng, bởi vì hơi cúi người xuống, lúc nói chuyện hơi tức ấm áp rắc lên tai Lâm Sơ, ngứa ngáy lại có chút tê dại, âm thanh cũng đặc biệt thấp thuần, Lâm Sơ vì để cho mình không phân tâm, cố gắng đem lực chú ý đặt ở trên tay hắn.
Trên tay hắn bởi vì quanh năm bị gió bắc thổi, nứt ra không ít khe hỡ, thoạt nhìn có chút thô ráp, nhưng ngón tay vẫn thập phần thon dài, giống như là đốt xương rõ ràng, thoạt nhìn phá lệ thoải mái.
Nếu như không phải hôm nay hắn nhấc bút lên, lại có ai nhớ tới, đôi tay này cũng từng chấp bút viết thơ vẽ tranh đây?
"Chuyên tâm." Yến Minh Qua thản nhiên hạ xuống hai chữ.
Lâm Sơ nhìn tay hắn xuất thần lại vô vọng thêm một phen.
Yến Minh Qua cầm tay nàng viết một chữ 'Nhất, bút vẽ ra toàn bộ chữ phồn thể tính là phức tạp, thế nhưng giữa các nét bút của Yến Minh Qua đan xen có trí, bố cục phông chữ cân xứng, thoạt nhìn thập phần vui mắt, hơn nữa mặc dù lúc hắn hạ bút thu liễm không ít, nhưng giữa bút phong vẫn mơ hồ có thể thấy được một cỗ kiếm khí.
"Mấy ngày nay ta không có ở đây, nàng cứ chăm chỉ luyện chữ 'Nhất' này." Yến Minh Qua đột nhiên nói.
Lâm Sơ kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Chàng muốn đi đâu vậy?"
"Diêu thành khó công, hiện tại man di đều đem chủ lực đặt ở Kim Đồng Quan, hiện giờ viện quân triều đình còn chưa tới, nếu như Kim Đồng Quan thất thủ, thiết kỵ man di nam hạ, bách tính Trung Nguyên sợ là không thể qua năm mới này."
Yến Minh Qua nói rất bình tĩnh, Lâm Sơ lại nghe ra thế cục hiện giờ không được lạc quan.
Nàng không khỏi buồn rầu, phần lớn thời gian trong nguyên tác đều là kể chuyện nam chính cùng nữ chính, đối với những chuyện cũ xưa mà nhân vật phản diện trải qua cũng không có miêu tả quá mức chi tiết.
"Vậy nhóm các người hiện tại muốn đi Kim Đồng Quan?" Lâm Sơ hỏi.
Yến Minh Qua buông tay hắn đang cầm ra, xoay người đi đến bên cạnh ghế bành ngồi xuống, rót cho mình một chén trà: "So với viện quân của triều đình, chúng ta từ Diêu thành đi qua càng có thể giải quyết được khẩn cấp của Kim Đồng Quan."
Lâm Sơ ném bút xuống đi theo: "Vậy khi nhóm của chàng xuất phát?"
Động tác uống trà của Yến Minh Qua hơi dừng lại: "Chiều nay."
Lâm Sơ nhất thời nhướng mày: "Kinh Hòa, thu thập kỹ đồ đạc cho tướng công mang theo."
Yến Minh Qua cắt ngang lời của nàng: "Cũng không phải ngày đầu tiên ra chiến trường, không có gì để thu thập." Hắn nhìn về phía Kinh Hòa: "Bày cơm đi, lát nữa ta sẽ đi quân doanh."
Kinh Hòa vội vàng gật đầu chạy về phòng bếp.
Hàn Tiểu Bánh Bao nhìn chằm chằm Yến Minh Qua vài lần, thần sắc có chút cổ quái.
Trong lòng Lâm Sơ lại là một mảnh phức tạp, nhân vật đại phản diện này từ quân doanh chạy về, chính là vì muốn cùng nàng ăn một bữa cơm?
Lúc dùng cơm, Lâm Sơ ngược lại ăn lượng cơm như thường, Yến Minh Qua cũng trước sau như một chính là thùng cơm, Hàn Tiểu Bánh Bao lại chỉ uống nửa chén canh sữa dê, sau đó lại gắp hai đũa thức ăn chay, Lâm Sơ gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu, cậu muốn buông đũa lại có bộ dáng luyến tiếc rối rắm quái dị vừa khó hiểu có vài phần buồn cười.
Một bữa cơm ăn tựa hồ không có gì khác với bình thường, nhưng bầu không khí vẫn có chút nặng nề không hình dung ra được.
Lúc Kinh Hòa thu dọn chén đũa, Lâm Sơ liền cùng Yến Minh Qua ngồi ở trong đại sảnh, Yến Minh Qua không nói lời nào, nàng cũng trầm mặc.
Động tĩnh duy nhất chính là Hàn Tiểu Bánh Bao đùa giỡn với Tiểu Xám.
Không biết qua bao lâu, Lâm Sơ nhìn thoáng qua canh giờ, cảm thấy Yến Minh Qua không sai biệt lắm nên đi quân doanh, nhưng Yến Minh Qua vẫn không có ý khởi hành, nàng chỉ đành nhắc nhở: "Tướng công, chàng đi quân doanh cũng đừng lỡ canh giờ."
Yến Minh Qua nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào.