Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 68

Chương 68
Chương 68
Lâm Sơ bị nhìn đến không hiểu vì sao, nghĩ thầm mình đã làm chỗ nào không tốt sao?

Cũng may Yến Minh Qua rất nhanh dời ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng, vẫn là không có ý tứ khởi hành.

Chẳng lẽ là muốn mình nói một chút dễ nghe?

Lâm Sơ cảm thấy mình thật đúng là nói không nên lời, nàng nghẹn nửa ngày, chỉ nói ra một câu: "Tướng công yên tâm, ta sẽ chăm chỉ luyện chữ."

Yến Minh Qua lại nhìn Lâm Sơ một cái, vẫn là một chữ 'Ừ' không mặn không nhạt.

Lâm Sơ vẫn không hiểu tôn đại thần này muốn làm gì.

Hàn Tiểu Bánh Bao ở bên cạnh đùa giỡn trêu chó trợn trắng mắt, rất nhanh lại thay đổi thần sắc ngây thơ hồn nhiên, cầm một miếng bánh ngọt trên đĩa điểm tâm ở trên bàn, cố ý bóp nát mới bước chân ngắn đưa qua cho Yến Minh Qua: "Bình An!"

Muốn ăn điểm tâm cậu đưa, không có cửa đâu!

Bóp nát cũng không cho ngươi, cậu là đang làm giả vờ thôi!

Vẻ mặt của Yến Minh Qua kinh ngạc, Lâm Sơ ngược lại bừng tỉnh đại ngộ.

Cổ nhân khi xuất chinh gì gì đó, đều muốn cát lợi, Yến Minh Qua ngại mặt mũi, không tiện đòi với nàng, sao nàng lại không kịp phản ứng đây!

Yến Minh Qua nhìn thoáng qua điểm tâm bị Hàn Tiểu Bao nắm trong lòng bàn tay, không có nhận điểm tâm của cậu, ngược lại nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của cậu một chút: "Mượn lời cát ngôn của ngươi, tiểu mập mạp."

Hàn Tiểu Bánh Bao: "..."

Đầu óc của cậu bị co rút mới muốn giúp đại phản diện!

Lâm Sơ cảm thấy đứa nhỏ này đều đã có biểu hiện, mình tự nhiên cũng không thể giả vờ như không phát hiện, nàng đứng dậy nói: "Tướng công, chàng chờ một chút, ta cũng có thứ đồ cho chàng!"

Trên mặt Yến Minh Qua không gợn sóng, con ngươi trong nháy mắt liền sáng lên.

Hàn Tiểu Bánh Bao khinh bỉ nhìn thoáng qua đại phản diện, muốn thẩm thẩm đưa tín vật cho hắn trước khi hắn xuất chinh, lại ngượng ngùng mở miệng, nhân vật phản diện cũng chỉ có chút tiền đồ này!

Hàn Tiểu Bánh Bao nghĩ nghĩ cũng ưu phiền, cậu cũng nhớ thê tử của mình, hiện tại cậu chỉ mới năm tuổi.. Thê tử của cậu còn đang trong bụng của trượng mẫu!

Lâm Sơ trở lại phòng ngủ, nhìn thoáng qua, phát hiện không có gì có thể coi là bùa bình an mang theo cho Yến Minh Qua.

Theo lý thuyết, nàng là thê tử của Yến Minh Qua, cho hắn một món trang sức trâm cài đầu gì đó cũng không phải là không thể, nhưng Lâm Sơ cảm thấy như vậy không khỏi cũng quá giả bộ.

Tầm mắt đảo qua gương đồng thật dày trên bàn trang điểm, Lâm Sơ đột nhiên trước mắt sáng ngời.

Nàng tháo gương đồng ra, chỉ để lại một tấm gương đồng dày có kích thước bằng chiếc đĩa.

Ra chiến trường gì đó, dữ nhiều lành ít, nàng dứt khoát đem gương đồng này làm kính hộ tâm cho Yến Minh Qua mang theo, còn tương đối thực tế!

Yến Minh Qua nhìn thấy tiểu thê tử của hắn hấp tấp chạy vào trong phòng, trong mắt còn có vài phần vui mừng không dễ phát hiện, lại nhìn thấy Lâm Sơ đem tấm gương đồng dày kia đưa cho hắn, hắn không tự giác giật giật khóe mắt.

Lâm Sơ tự nhiên cũng nhìn ra Yến Minh Qua tựa hồ không hài lòng với 'bùa bình an' này, nàng nói: "Tướng công, gương đồng này chàng coi như kính hộ tâm mang theo đi, ta thấy rất dày, đao kiếm đều chém không vào được."

Yến Minh Qua nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, mới yên lặng nhận lấy gương đồng: ".. Làm phiền nương tử."

Yến Minh Qua cưỡi ngựa rời đi, Lâm Sơ tiễn hắn đến cửa lớn, khôi giáp rất dày, hắn cất gương đồng vào lòng cũng không nhìn ra có gì khác biệt, vẫn phong thần tuấn lãng như trước.

"Tướng công, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, bản thân nên cẩn thận hơn!" Lâm Sơ nói.

Yến Minh Qua nghe được câu này, trên mặt rốt cuộc có thêm vài phần vui mừng, hắn nhìn Lâm Sơ nói: "Chăm chỉ luyện chữ, nếu ta trở về chữ của nàng không tiến bộ, gia pháp hầu hạ."

Gia pháp?

Gia pháp gì?

Lâm Sơ vẻ mặt sững sờ.

Nàng muốn hỏi vài câu, đã thấy Yến Minh Qua đã vung roi ngựa đi xa, nàng nhìn bóng lưng tuấn tú của hắn, trong mắt có vài phần ý cười mà ngày cả bản thân cũng không phát hiện.

Yến Minh Qua không có ở nhà, mua đồ ăn gì cũng có Kinh Hòa, ngược lại thì Lâm Sơ rất ít khi ra ngoài, nhàn rỗi đến phát hoảng, mỗi ngày nàng đều cố gắng luyện chữ.

Vốn tưởng rằng trận chiến Kim Đồng Quan hẳn là rất nhanh đánh xong, không ngờ lại là mười ngày liền không có tin tức của Yến Minh Qua.

Lâm Sơ tính lộ trình Diêu thành đến Kim Đồng Quan, qua lại một lần cũng chỉ có ba ngày.

Ngày thứ mười một, lúc nàng bảo Kinh Hòa ra đường mua đồ ăn thì tìm hiểu chút tin tức trở về.

Không ngờ Kinh Hòa còn chưa trở về, đã có người đưa tin tức đến cho nàng.

Lý Kiến Nghiệp mang theo một đội binh vây quanh nhà, ở trong sân hét lớn: "Đem thê thiếp họ Yến trói lại cho ta!"

Lúc đó Lâm Sơ đang luyện chữ trong phòng, nghe thấy tiếng bên ngoài, ôm lấy Hàn Tiểu Bánh Bao đang đùa với chó đem giấu vào trong ngăn tủ, lại nhào tới trước bàn trang điểm lấy lên một cây trâm đặc biệt sắc bén cắm lên đầu mình.

"Phanh!" một tiếng cửa phòng bị đá văng ra.

Nhìn thấy đám người Lý Kiến Nghiệp phá cửa xông vào, Lâm Sơ quát tới: "Các ngươi là ai? Tự ý xông vào nhà dân, còn có vương pháp hay không!"

Nhìn thấy Lâm Sơ, Lý Kiến Nghiệp rõ ràng trước mắt sáng ngời, tầm mắt quét qua quét lại trên người Lâm Sơ nhiều lần, mới nuốt nước miếng nói: "Tên họ Yến kia phúc khí thật tốt a, thế nhưng lại cưới được thê tử xinh đẹp như vậy!"

"Nếu ngươi đã biết tướng công ta, thì tốt nhất là nên biết quy củ một chút!" Lâm Sơ nghĩ chủ tướng Diêu thành đã nhìn trúng Yến Minh Qua, ít nhiều sẽ khiến cho Lý Kiến Nghiệp kiêng kỵ một chút.

Ai ngờ Lý Kiến Nghiệp cười to ba tiếng: "Tướng công ngươi, một kẻ phản bội đầu nhập vào man di! Tướng quân để cho hắn sống mới là lạ! Tiểu nương tử, sau này ngươi vẫn nên theo hưởng thanh phúc đi!"
 
Bình Luận (0)
Comment