"Đi theo địch?" Lâm Sơ nhíu mày hỏi một lần, lập tức cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng phu quân của ta là đồ thỏ đế như ngươi sao?"
"Nữ nhân không biết tốt xấu!" Lý Kiến Nghiệp âm thầm phân phó thuộc hạ: "Trói nàng ta lại cho ta! Còn có một nữ nhân mặt đen nữa, tìm ra người cho ta!"
Lập tức có quan binh lật tung đồ đạc xung quanh, thay vì nói là lật tung, không bằng nói là đập, lấy được cái gì đập cái đó.
Không lâu sau, các quan binh lục soát trong các phòng khác đến bẩm báo: "Tướng quân, chúng thuộc hạ đã lục soát khắp nhà, không tìm thấy một nữ nhân mặt đen nào cả."
Lý Kiến Nghiệp không kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo quan binh kia đi xuống, tự tay lục lọi trong phòng, nơi bị hắn ta tìm qua, không khác gì bị một hồi cướp bóc.
Lâm Sơ nổi giận không thể át lại, hai quan binh cao lớn chạy về phía nàng, Lâm Sơ biết dựa vào cơ thể của mình không thể đánh được hai quan binh, phía sau nàng chính là ngăn tủ giấu Hàn Quân Diệp, nàng không biết đám quan binh này phát hiện đứa nhỏ Hàn Quân Diệp có thể hạ sát thủ hay không, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Lý Kiến Nghiệp: "Ngươi nói tướng công ta đi theo địch, chứng cớ đâu? Nếu không, tướng công ta ở tiền tuyến tắm máu giết địch, các ngươi ở sau lưng lại đối đãi với gia quyến của chàng ấy như vậy?"
Lý Kiến Nghiệp cũng đi dạo một vòng trong phòng, đại khái không phát hiện vật gì đáng giá, vẻ mặt không vui, lại nghe được âm thanh của Lâm Sơ, cười nhạo một tiếng: "Xem ra mỹ nhân không chỉ có bộ dáng đẹp, miệng lưỡi cũng lanh lợi.." Hắn ta cười mang theo vẻ mặt hạ lưu tới gần Lâm Sơ: "Bất quá ta nghe nói tướng công của ngươi còn có một tiểu thiếp mặt đen, người tiểu thiếp kia đâu?"
Hắn ta đánh giá Lâm Sơ từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Vừa nhìn như vậy, ngươi và tiểu thiếp mặt đen kia ngược lại thân hình không sai biệt lắm.."
Trong lòng Lâm Sơ căng thẳng.
Ở cửa sân đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, Lý Kiến Nghiệp nghiêm mặt đi về phía cửa phòng: "Còn ai tới gây sự hay sao?"
Chân hắn ta còn chưa bước ra khỏi cửa phòng, đã bị một binh lính ném tới đánh ngã xuống đất.
Lý Kiến Nghiệp mắng chửi, la hét đẩy binh lính muốn đứng lên, hai binh lính chuẩn bị trói Lâm Sơ cũng bị biến cố đột ngột này làm cho kinh hãi, trong đó có một người còn muốn đi qua đỡ Lý Kiến Nghiệp dậy, Lâm Sơ phản ứng nhanh hơn bọn họ, cầm lên một bình hoa sứ thô trên bàn "loảng xoảng" một tiếng liền đập vào gáy của Lý Kiến Nghiệp.
Loại chuyện đập bằng gậy gọc này, Lâm Sơ đã làm rất thuần thục. Bình sứ thô này là do nàng vô tình mua về, vốn định mua một cái bình sứ trắng, nhưng sứ trắng quá đắt, đồ sứ thô tuy rằng thoạt nhìn vừa cồng kềnh vừa nặng, nhưng rất rẻ, loại thời điểm này dùng để làm chày gỗ cũng hết sức hợp tay.
Lý Kiến Nghiệp đứng lên một nửa thì thân thể lại mềm nhũn, phỏng chừng là bị bình hoa kia đập đến choáng váng đầu óc.
Lâm Sơ noi theo phương pháp lần trước bắt cóc Giang Vãn Tuyết, vội vàng lấy một mảnh sứ vỡ kề vào cổ Lý Kiến Nghiệp, uy hiếp đám quan binh đang cố gắng tiến lên: "Các ngươi dám tiến lên thử một bước xem."
Lý Kiến Nghiệp là loại người gì, nhưng không ai có thể rõ ràng hơn đám thuộc hạ của hắn ta, lập tức cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lý Kiến Nghiệp lại giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, cười điên cuồng không thôi: "Là ngươi.. Người trên thành lâu ngày đó quả nhiên là ngươi.."
Hắn ta muốn quay đầu nhìn Lâm Sơ, Lâm Sơ kinh hãi không thôi, mảnh sứ trên tay đến gần vài phần, trên cổ hắn ta cắt ra một vết máu, Lý Kiến Nghiệp lại giống như lâm vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn mặc kệ tình cảnh trước mắt của mình, một tay bóp chặt cổ tay cầm mảnh sứ của Lâm Sơ, sức mạnh nam nữ chênh lệch rất lớn, Lâm Sơ chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp bị hắn ta bóp đứt.
Ngay khi Lý Kiến Nghiệp sắp phản kích lại Lâm Sơ, Kinh Hòa giải quyết xong những quan binh bên ngoài, sải bước đi vào, túm lấy cổ áo Lý Kiến Nghiệp, đem hắn ta nhấc lên quăng xuống đất, thân thể Lý Kiến Nghiệp cuộn mình giãy dụa như tôm, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Phu nhân, ngài không sao chứ?" Kinh Hòa đỡ lấy Lâm Sơ.
Lâm Sơ lắc đầu, chưa hết giận đạp hai cước lên người Lý Kiến Nghiệp, vừa đạp vừa tức giận mắng: "Loại cặn bã như ngươi, còn sống lãng phí không khí, chết cũng là lãng phí đất đai, có thể tác oai tác hưởng phúc ở Diêu thành này, sao không thấy ngươi ra trận giết hai tên man di?"
Hai quan binh trong phòng ngay từ đầu đã bị khí thế của Kinh Hòa trấn trụ, trước mắt thấy Lâm Sơ tức giận đạp Lý Kiến Nghiệp, vẫn là chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, Kinh Hòa tay trái xoay một cái, tay phải kéo một cái, hai quan binh kia cũng từ trong phòng bị ném ra ngoài, nằm sấp ở trong sân ai ai kêu to, không đứng dậy nổi.
"Nữ nhân thối, ngươi đừng rơi vào tay của lão tử.." Lý Kiến Nghiệp bị Lâm Sơ đá mấy cước, còn có khí lực trả lời.
Lâm Sơ hướng về phía hắn ta cười âm trầm hai tiếng, từ trong phòng tìm ra sợi dây thừng, ném cho Kinh Hòa: "Trói gã này lại cho ta!"
Kinh Hòa cũng không nói nhảm, cầm lấy sợi dây thừng bắt đầu rắn chắc trói người, lực cánh tay của nàng ta thật kinh người, cho dù là một đại nam nhân như Lý Kiến Nghiệp, giãy dụa trong tay nàng ta cũng giống như một con gà yếu.
Lâm Sơ đi dạo một vòng trong phòng, không tìm được tất thối gì đó, chỉ tìm được một miếng giẻ lau, nàng nghĩ giẻ lau cũng miễn cưỡng ghép lại, chặn miệng Lý Kiến Nghiệp.
Ở bên ngoài sân có một quan binh ước chừng là phó tướng của Lý Kiến Nghiệp, thả một quả pháo tín hiệu lên trời cao.
Lâm Sơ nghe thấy tiếng pháo hoa nổ "phanh" một tiếng, liền biết đại sự không ổn, nàng từ trong tủ mang Hàn Tiểu Bánh Bao ra định đi về phía cửa sau.
Bất quá một đội quan binh khác đến đây tốc độ so với tưởng tượng của Lâm Sơ nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu liền vây quanh toàn bộ sân nhỏ giống như thùng sắt.
Kinh Hòa cầm đao bảo vệ Lâm Sơ ở phía sau, trầm giọng nói: "Phu nhân yên tâm, cho dù nô tỳ có chết, cũng sẽ bảo vệ cho phu nhân bình an."
Lâm Sơ vẫn luôn biết Kinh Hòa trung thành, nhưng lúc này nghe được những lời này, trong lòng vẫn ấm áp mười phần, nàng nói: "Sự tình còn chưa đến nước này, đừng nói cái gì chết hay không chết."
Lần này lãnh binh đến đây chính là phó tướng của An Định Viễn, chủ tướng Diêu thành, ông ta vào cửa lớn, nhìn thấy quan binh nằm trên mặt đất, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên.
Phó tướng của Lý Kiến Nghiệp liên tục bò đến trước mặt phó tướng này, chỉ vào đám người Lâm Sơ trong phòng nói: "Tướng quân, ngài mau cứu Lý tiểu tướng quân, ngài ấy bị hai điêu phụ kia trói lại!"
Phó tướng của An Định Viễn cũng biết Lý Kiến Nghiệp là loại hàng gì, nhưng người ta có một người phụ thân làm công bộ thượng thư, cùng An Định Viễn lại có quan hệ họ hàng, phó tướng cũng không muốn Lý Kiến Nghiệp ở mảnh đất mình quản lý xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ đành hô vào bên trong: "Các ngươi thật to gan, dám đánh mệnh quan triều đình!"
Tuy rằng Lâm Sơ không rõ lý Kiến Nghiệp nói Yến Minh Qua đi theo địch rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Yến Minh Qua, Yến Minh Qua tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy, liền lớn tiếng quát: "Lời này của tướng quân nói rất buồn cười, tướng công ta ở trên chiến trường sống chết chưa rõ, ngày đêm ta lo lắng không thôi, các ngươi ngược lại thì tốt, trong khi tướng công ta tắm máu giết địch trực tiếp đến xét nhà? Thiên lý ở đâu, ở chỗ nào? Các ngươi sẽ không sợ làm rét lạnh tâm của tướng sĩ tam quân sao?"
Lý Kiến Nghiệp bị bịt miệng, vẫn trừng mắt ngô ngô nói những lời không ai nghe hiểu. Hàn Tiểu Bánh Bao âm trầm nhìn thoáng qua tên gia hỏa không thể lên mặt bàn này, đột nhiên nhảy nhót về phía trước một chút, hai chân rơi vào giữa hai chân Lý Kiến Nghiệp.
Cậu là một đứa nhỏ béo mập, đột nhiên đập xuống như vậy, phân lượng vẫn có chút kinh người.
Trong nháy mắt Lý Kiến Nghiệp trực tiếp hai mắt trắng bệch, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.