Nữ nhân kia đưa lưng về phía Lâm Sơ, không biết nàng đã tới, đang bưng thuốc đút cho Yến Minh Qua uống, Yến Minh Qua nửa ngồi dựa vào khung giường, Lâm Sơ xuất hiện ở cửa, hắn liền nhìn thấy, bất quá hắn không nói gì, chỉ là ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Sơ.
Lâm Sơ đang rối rắm có nên đi vào hay không, thoáng nhìn thấy nữ nhân kia đưa muỗng đến bên miệng hắn, cảm thấy mình vẫn không nên đi vào làm bóng đèn.
Nàng xách làn váy lặng yên không một tiếng động rời đi, còn theo Yến Minh Qua nhìn thì là thấy nàng bị tức giận rời đi!
Hắn lúc này nhướng mày, thần sắc thế nhưng có chút hưng phấn, cái chày gỗ kia rốt cuộc cũng biết ghen!
Nữ nhân bưng chén thuốc đột nhiên tát vào lông mày hắn, một giọng khàn khàn: "Lông mày run rẩy cái gì vậy? Chuột rút à?"
Yến Minh Qua: "..."
Nữ nhân khuấy nước thuốc màu nâu trong chén, lẩm bẩm nói: "Đệ muội sao còn chưa tới, chén thuốc thứ ba này sắp nguội rồi."
Nói xong lại múc một muỗng đưa đến bên miệng Yến Minh Qua: "Ta bắt ngươi luyện tập, mắc công sư huynh lại nói ta đút thuốc cũng đút không xong.."
* * *
Đường Cửu sợ người có tâm lấy chuyện Lâm Sơ là một nữ nhân tiến vào quân doanh, cố ý đi chào hỏi tiểu tướng trông coi cửa quân doanh, lúc này hắn ta mới trở về, chỉ thấy Lâm Sơ quay trở lại.
Đáy lòng Đường Cửu có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Yến đại ca giả trọng thương nhanh như vậy đã bị nhìn thấu?
"Tẩu tử, tẩu đây là.. Phải đi về hả?" Đường Cửu luôn luôn là người mồm mép trơn tru, nhưng trước mắt hắn ta cũng không tìm được lời nói, chỉ có thể gượng ngùng chào hỏi.
Lâm Sơ vừa nhìn là Đường Cửu, ngược lại cười ha ha gật gật đầu.
Xem ra cũng không giống như nhìn thấu Yến Minh Qua giả trọng thương a, Đường Cửu có chút mơ mơ màng màng, nghi hoặc nói: "Tẩu tử không lưu lại chiếu cố Yến đại ca sao?"
Lâm Sơ gãi gãi ót: "Ta sẽ không tham gia náo nhiệt này nữa."
Lời này khiến cho vẻ mặt của Đường Cửu sững sờ.
Đường Cửu đang muốn trở về doanh trướng hỏi xem rốt cuộc Yến Minh Qua đã xảy ra chuyện gì, vào doanh trướng, nhìn thấy nữ nhân non nớt như nước từ đâu ra đang ở trước giường Yến Minh Qua, Đường Cửu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại: "Đại.. Đại ca, huynh đây là.."
Yến Minh Qua bày ra một khuôn mặt thối: "Nàng ấy đâu?"
Hỏi đương nhiên là Lâm Sơ.
Đường Cửu cũng sắp khóc rống lên: "Tẩu tử đi rồi!"
Yến Minh Qua vừa nghe, sắc mặt càng không dễ nhìn, ghen thì liền rời đi? Nàng cũng không biết tranh sủng một chút sao?
Đường Cửu vô cùng đau đầu nhìn Yến Minh Qua, lạnh lùng nói: "Đại ca, đệ cảm thấy chuyện này phỏng chừng là không dễ giải quyết."
Một đạo ánh mắt của Yến Minh Qua đảo qua.
Đường Cửu nói: "Nữ nhân đều phải dỗ dành nha! Huynh lại không chịu cúi đầu, thật vất vả tìm được lý do bị thương, để cho tẩu tử lại đây nhìn huynh, huynh còn làm hỏng khiến người tức giận rời đi!"
Nghĩ đến chuyện này, Đường Cửu liền mang theo địch ý nhìn chằm chằm nữ nhân trước giường Yến Minh Qua.
Ai ngờ nữ nhân như nước kia buông chén thuốc xuống, bốp bốp đập vào khóe mắt Yến Minh Qua: "Ngươi tên hỗn tiểu tử này! Đệ muội tới đây sao không nói cho ta biết một tiếng?"
Giọng nói khàn khàn từ tính hơn giọng nam nhân kia khiến Đường Cửu trợn tròn mắt.
Sắc mặt Yến Minh Qua không dễ nhìn, che mắt trái vừa bị đánh một quyền: "Vệ Nhu, tỷ đủ rồi!"
Nữ nhân như nước xắn tay áo lên, một cước giẫm lên ghế tròn, làm bộ lại muốn đánh người: "Lão nương là sư tỷ ngươi! Vệ Nhu cũng là ngươi được kêu hả?"
Đường Cửu hoàn toàn ngây dại, đúng lúc này Viên Tam vào doanh trướng chuẩn bị bẩm báo tình hình quân vụ cho Yến Minh Qua, nhìn thấy Vệ Nhu, rõ ràng sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh lại phản ứng lại, hành lễ với Vệ Nhu: "Nhị tiểu thư."
Vệ Nhu vừa thấy Viên Tam, lập tức thu chân từ trên ghế tròn lại, thuận tiện xả tay áo, trong nháy mắt lại trở thành một bộ dáng tiểu mỹ nhân sợ hãi, không ngờ còn có thể phúc thân mình: "Viên tam ca.."
Đường Cửu một bộ dáng bị sét đánh trúng, nữ nhân trở mặt gì đó, quả nhiên chính là chuyện phút chốc a..
Thấy Yến Minh Qua cùng Viên Tam tựa hồ có quân vụ muốn thương lượng, Vệ Nhu thức thời lui ra, trước khi đi nói một câu: "Hỗn tiểu tử, sư tỷ đi giúp ngươi dỗ đệ muội trở về!"
Trong nháy mắt Yến Minh Qua giống như mèo bị giẫm lên đuôi xù lông: "Không được đi!"
Vệ Nhu ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái: "Tiểu tử thúi không biết tốt xấu gì, cũng không nghĩ tới, với bộ dáng hiện tại của ngươi, người ta gả cho ngươi được cái gì? Ngươi không thương tiếc người ta một chút, còn chuyên môn làm người ta tức giận, nếu sư nương ở đây, xem sư nương có cắt đứt chân ngươi không!"
Yến Minh Qua chỉ cảm thấy đầu óc đau, hắn vội vàng nháy mắt với Viên Tam, trong mắt Viên Tam có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt, bất quá vẫn mở miệng gọi Vệ Nhu: "Nhị tiểu thư, trong quân có một nhóm vũ khí luôn dễ gãy, hiện giờ đang trong chiến sự, nếu như ngài đã rời núi, có thể tiện đi xem một chút không?"
Trong nháy mắt Vệ Nhu biến thành thần sắc dịu dàng: "Nếu Viên tam ca đều đã mở miệng, vậy ta sẽ cung kính không bằng tuân mệnh."
Bảo Đường Cửu dẫn Vệ Nhu đến kho binh khí, Yến Minh Qua mới xoa ót hỏi: "Bên man di có tin tức gì không?"
"Hô Diên Liệt tự cho là một mũi tên kia khiến ngài trọng thương, mấy ngày nay sĩ khí man di tăng vọt, bởi vì mấy ngày nay tướng lĩnh phái ra nghênh chiến cũng phần lớn là chiến bại, bọn họ thậm chí nói Kim Đồng Quan không ai có thể đánh một trận nữa, hôm nay Thạch Lục mang về tin tức, nói không ít man di ở trên núi đốn gỗ, xem ra là chuẩn bị làm thang mây công thành." Viên Tam nói.
"Để cho sĩ khí của bọn chúng tăng thêm vài ngày nữa, bảo Vương Hổ bên kia bình tĩnh lại một chút, đến lúc đó lại đem man di một lưới bắt hết, về phần nguyên soái.. Ta đi nói cùng với nguyên soái, để Kim Đồng Quan treo miễn chiến bài mấy ngày." Yến Minh Qua nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.
Viên Tam gật gật đầu, lúc này mới giống như vô tình hỏi một câu: "Nhị tiểu thư.. Vì sao đột nhiên xuống núi?"
Viên Tam cũng không phải sau khi Yến Minh Qua đến Khương thành mới kết bạn, hắn ta giống với Tống Thác, vốn đều là tư binh do Vĩnh An Hầu phủ bồi dưỡng ra, năm đó Yến Minh Qua lên núi học nghệ cũng là hắn ta đi theo cùng, hắn ta ở chỗ Bách Khê lão nhân học được không ít bản lĩnh, cũng bởi vậy xem như nửa sư huynh của Yến Minh Qua.
Chỉ là năm đó khi Yến Minh Qua xuống núi, Bách Khê lão nhân nói trong mệnh Yến Minh Qua có một đại kiếp nạn, để cho hắn ta đi Khương thành, nói tương lai trợ giúp Yến Minh Qua phá kiếp nạn này, không nghĩ thật sự là một câu thành sấm.