Yến Minh Qua có chút đau đầu xoa xoa mi tâm: "Người kia đã xuống núi, mấy năm nay sư phụ sư nương vân du tứ hải, trên núi không có người quản tỷ ấy, tỷ ấy không biết từ đâu nghe được ta ở Kim Đồng Quan, liền tìm tới."
Lúc Viên Tam đến gặp Lâm Sơ, mới vừa rồi lại nhìn thấy Vệ Nhu, hắn ta cân nhắc một chút, vẫn nói: "Nghe Tống Thác nói, mấy ngày nay phu nhân vì buôn bán muối mà lo lắng, cũng vẫn nhờ người ở kinh thành tìm đại phu.."
Yến Minh Qua mím chặt môi vài phần: "Những thương nhân kia làm khó nàng ấy sao?"
Viên Tam nói: "Khó xử thì không đến mức, nhưng dù sao cũng là một ít bọn rắn độc đã lăn lộn nhiều năm, nếu phu nhân muốn chiếm được thắng lợi, tất nhiên vẫn sẽ không quá dễ dàng. Thế tử, thuộc hạ nhìn ra được, phu nhân làm những việc này, đều là vì ngài, những số muối còn lại, phu nhân còn tính toán phân cho bách tính biên quan, lấy danh nghĩa của ngài.."
Viên Tam không nói nhiều nữa, làm muối, bán muối, xem ra là Lâm Sơ kiếm được một khoản, nhưng trên thực tế người có lợi nhuận lớn nhất vẫn là Yến Minh Qua.
Nàng biết Tống Thác là người của Yến Minh Qua, vẫn là không lưu dư lực bồi dưỡng, vốn là để cho Yến Minh Qua có thêm một lợi thế. Yến Minh Qua mang diêm dẫn cho nàng, nhưng cũng bởi vì giải quyết vấn đề cắt muối trong quân doanh, ở chỗ chủ soái ghi nhớ được một công lao.
Nàng đem nhiều muối chia cho bách tính biên quan, đánh ra cũng là cờ hiệu của hắn, giúp hắn đạt được uy vọng từ chỗ bách tính..
Hắn ở bên này tức giận nàng không hiểu phong tình, lại không biết nàng ở đầu kia đấu trí đấu dũng với đám thương nhân giảo hoạt..
Yến Minh Qua biết mấy ngày nay mình buồn bực đến buồn cười ấu trĩ, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự.. Nghĩ muốn nữ nhân chết tiệt đó thông suốt a!
Sau khi Viên Tam đi ra ngoài, Yến Minh Qua mới lấy ra tấm gương đồng dày dưới gối, mặt sau gương đồng có một vết trầy xước rất sâu, nhìn ra được là do lợi khí gây nên.
Mũi tên của Hô Diên Liệt, nếu không phải bị gương đồng này ngăn lại, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm mệnh phó hoàng tuyền.
Yến Minh Qua vuốt ve gương đồng, hồi lâu mới buồn bực thở dài một hơi: "Ta nên bắt cái chày gỗ này làm sao bây giờ?"
Lâm Sơ được mệnh danh là chày gỗ đang trrên xe ngựa trở về khách điếm, nàng đột nhiên hắt hơi một cái, xoa xoa mũi mình, là ai đang mắng nàng?
Lâm Sơ trở về khách điếm nhanh như vậy, đám người Tống Thác hiển nhiên có chút ngạc nhiên, bất quá cũng không dám hỏi qua.
Giá muối cuối cùng cũng bàn ra được với các thương nhân hắc tâm, từ đầu đến cuối đều là Tống Thác đi kết nối, Lâm Sơ chỉ ở phía sau màn chỉ huy.
Lúc Tống Thác trở về bẩm báo, tuy rằng mừng rỡ, bất quá trên mặt cũng mang theo sầu lo: "Phu nhân, chân trước của chúng ta bán muối cho bọn họ, chân sau lại phân phát cho bách tính, sợ là sẽ bị những thương nhân kia ghi hận."
"Bọn họ luyến tiếc chút bạc kia đi làm một tờ diêm dẫn, từ chỗ ta mua muối rồi bán cho bách tính bình thường, vốn là đang buôn bán muối tư, bọn họ không dám làm lớn chuyện. Hơn nữa, người phát muối cho bách tính là đội quân, không phải ta, bọn họ chính là có tức giận, cũng không phải đối với chúng ta."
Những câu hỏi này Lâm Sơ đã sớm suy nghĩ qua, lúc trả lời đặc biệt bình thản.
Cho dù những thương nhân kia hoài nghi đến trên đầu nàng, cũng không dám có động tác, bởi vì bọn họ nhìn thấy tờ diêm dẫn kia, chỉ cảm thấy là thế lực bên trên muốn nhúng tay vào việc làm ăn biên quan. Tuy nói cường long bất áp địa đầu xà*, nhưng chuyện buôn muối này, liền vô hình trung cho bọn họ một cái hạ mã uy, sau này nếu nàng lại làm buôn bán gì, những thương nhân kia không dám tùy tiện ngáng chân.
*Cường long bất áp địa đầu xà: Hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng)
Tống Thác khom người lui ra, trong lòng lại càng thêm bội phục Lâm Sơ, một nữ nhân có thể nhìn thấy được bố cục như vậy, đáng quý hiếm có được.
Yến Minh Qua nghẹn một cỗ sức lực muốn Lâm Sơ chịu thua trước, cho nên mấy ngày nay cố ý nửa điểm tin tức cũng không để lọt đến khách điếm bên kia.
Trong đầu Lâm Sơ thiếu gân, không phát hiện Yến Minh Qua đang đấu khí với nàng, mắt thấy việc làm ăn muối này đã đàm phán xong, mấy ngày nay nàng một lòng một dạ đều nhào vào buôn bán.
Nam nhân không đáng tin, bạc trong túi mình còn không đáng tin sao?
Tuy rằng thùng vàng đầu tiên của người bán muối này, cũng do Yến Minh Qua giúp nàng không ít việc, nhưng nàng cũng ở một định nghĩa công bằng nhất định trả lại Yến Minh Qua thứ đồ ngang nhau, nàng không cảm thấy mình có chỗ nào có lỗi với Yến Minh Qua.
Bất quá nàng cùng Yến Minh Qua đích xác không thể giằng co mãi như vậy, Yến Minh Qua không có khả năng cúi đầu, vậy chỉ có thể nàng đi cúi đầu giả vờ thái bình.
Lâm Sơ sợ mình đi quân doanh gặp phải cái gì xấu hổ, mỗi ngày chỉ ở khách điếm hầm canh bổ, để cho người dưới tay Tống Thác đưa qua.
Yến Minh Qua không hề hay biết còn tưởng rằng Lâm Sơ đột nhiên thông suốt, mỗi ngày đều vui vẻ uống canh bổ.
Chậm chạp như Kinh Hòa đều phát hiện sự tình không đúng.
Hôm nay Lâm Sơ ở trong phòng nói chuyện với nàng ta, thuận tiện lật xem sổ sách, cía bàn tính kia đánh cho rầm rầm.
Nhìn bạc trong sổ sách tăng lên, Lâm Sơ cười đến mức không thấy răng không thấy mắt.
"Phu nhân.." Kinh Hòa ở một bên quan sát nửa ngày thật cẩn thận mở miệng.
"Làm sao vậy?" Lâm Sơ từ trong sổ sách ngẩng đầu lên.
"Ngài cùng chủ tử giận dỗi sao?" Kinh Hòa vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
Lâm Sơ ngẩn người: "Không có!"
Vẻ mặt Kinh Hòa là ngài đừng lừa gạt ta, biểu tình ta đều biết nhìn Lâm Sơ: "Vậy sao đoạn thời gian này sao chủ tử lại không tới khách điếm?"
Lâm Sơ gãi gãi ót nói: "Lần trước chàng ấy đại chiến bị thương, không tiện tới đây đi."
Nữ nhân chiếu cố Yến Minh Qua kia, bản thân nàng hiện tại còn chưa biết rõ thân phận đối phương, bất quá Lâm Sơ cũng lười đi điều tra, dù sao nếu như Yến Minh Qua thật muốn nạp thiếp gì đó, cũng không phải việc mà
Nàng có thể ngăn trở. Nàng cũng không tiện đem lời này nói cho Kinh Hòa nghe, miễn cho Kinh Hòa lại lo lắng chuyện này.
Kinh Hòa nghe Lâm Sơ nói, chỉ cảm thấy chuyện càng thêm không ổn, chủ tử đều đã bị thương, phu nhân còn bình tĩnh như vậy?
Nàng ta tận tình khuyên bảo nói: "Phu nhân, loại thời điểm này, ngài càng phải đi chiếu cố chủ tử a!"
Lâm Sơ đành phải ứng phó hai câu: "Mỗi ngày ta đều hầm canh bổ bảo người mang đến quân doanh."
Kinh Hòa yên lặng nhìn về phía chén lớn trên bàn còn chưa kịp thu thập, cho nên.. Mấy ngày nay nàng ta cùng thế tử uống cùng một nồi canh bổ?
Tiểu Xám dưới gầm bàn ôm một khối xương cố gắng gặm, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hừ kêu.
A, Tiểu Xám gặm cũng là xương cùng loại, Kinh Hòa ở đáy lòng đồng tình với Yến Minh Qua vài giây.
Điểm dừng ở Kim Đồng Quan cuối cùng đến nhanh hơn tưởng tượng của Lâm Sơ.
Mặt trời vừa mới ở chân trời lộ ra một bóng hồng cực nhạt, hai bên đường phóng mắt nhìn lại là một mảnh nhà dân tiêu điều, sương sớm chưa khô, gió lạnh kêu gào, dưới bóng mây, trên lưng ngựa, người mặc huyền y thiết giáp im lặng không nói gì.
Tất cả mọi thứ trong thiên địa đều là yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Lâm Sơ nghe nói Yến Minh Qua đã tới khách điếm, còn có chút kỳ quái đi ra cửa lớn, nhìn thấy người trên lưng ngựa, Lâm Sơ liền híp mắt, đều nói người dựa vào y phục ngựa dựa vào yên, đại phản diện này thay đổi một thân chiến giáp, toàn bộ đều trở nên anh khí bức người!
Những thứ đẹp đẽ luôn luôn thu hút mọi người nhìn nhiều hơn hai lần a! Huống chi còn là mỹ nam một thân nhung trang!
Yến Minh Qua nhìn tiểu thê tử đang ở cửa, nghĩ đến mấy ngày nay canh bổ đưa đến quân doanh, cỗ khí tức quanh quẩn trong ngực lúc trước đã sớm không còn, bất quá hắn ngại mặt mũi, chỉ lạnh giọng nói một câu: "Lại đây."
Lâm Sơ nghe lời đi tới, cười đến mặt mày cong cong: "Hôm nay tướng công sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Trong lời này của nàng không có ý gì khác, bất quá Yến Minh Qua lập tức não bổ ra một đống là nàng đang ghen, vì thế hắn ho khan hai tiếng: "Đi ngang qua."
Một đôi mắt lại đánh giá lại Lâm Sơ từ đầu đến chân một lần, tóc có chút rối loạn, màu sắc y phục cũng một chút cũng không tươi sáng, xem ra mấy ngày nay nàng đều không có tâm trạng ăn mặc cho mình. Trước mắt có chút xanh đen, thần sắc có chút tiều tụy, nhất định là bởi vì chuyện ngày đó sầu đến nửa đêm không ngủ được..
Còn có bộ dáng mừng rỡ lúc này hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy mình, khẳng định không nghĩ tới là mình lại tới thăm nàng phải không?