Chày.. Chày gỗ?
Lâm Sơ nhìn Yến Minh Qua, im lặng không nói gì một hồi lâu mới nói: ".. Tướng công, chàng vừa gọi ta là gì?"
Ánh mắt Yến Minh Qua hơi đổi, vội vàng che ngực ho khan.
"Đại ca! Cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!"
"Đại ca, uống một ngụm nước trước!"
Nhìn thấy Yến Minh Qua tỉnh lại, một đám đại hán ai nấy đều vui vẻ, đều tới vây quanh, hiện tại Lâm Sơ không tiện thu thập chuyện này, đành phải bỏ qua trước.
Yến Minh Qua nhận lấy bình nước Viên Tam đưa qua, dùng nước súc miệng, vẫn cảm thấy toàn bộ khoang miệng đắng đến lợi hại, hắn nhíu mày nói: "Tại sao miệng lại đắng như vậy?"
Đường Cửu đem một quả xà bà còn lại lau trên y phục trước ngực, đưa cho Yến Minh Qua: "Đại ca bị rắn độc cắn, tụi đệ vừa mới cho huynh ăn một cái mật rắn, nghĩ chắc là rất đắng, Yến đại ca ăn một quả giải đắng đi."
Yến Minh Qua nhìn thoáng qua vết siết rõ ràng trên tay trái mình bị băng vải quấn. Hiện tại bàn tay này của hắn còn có chút tê dại, hẳn là nơi này bị di chứng máu trong thời gian dài không lưu thông. Hắn tiếp nhận quả do Đường Cửu đưa tới gặm một ngụm.
Quả kia ngọt ngào, làm cho vị giác của hắn cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
Lâm Sơ yên lặng nhìn một màn này, trong lòng có vài phần cảm giác vi diệu nói không nên lời, nhân vật đại phản diện.. Từ nay về sau cũng bách độc bất xâm đi?
Vẻ mặt Đường Cửu biểu tình phong phú lợi hại, đều không phân biệt được hắn ta rốt cuộc là đang khóc hay là đang cười: "Tụi đệ thấy đại ca trúng độc đều sợ hãi, may mà tẩu tử thông minh, nói xà trùng trong vòng trăm bước tất có giải dược, quả giải độc này vẫn là tẩu tử mang theo tụi đệ tìm thấy được!"
Yến Minh Qua nghe được câu này, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Sơ có thêm vài phần vui mừng cùng ôn nhu, bất quá xưa nay hắn không phải là người nói lời mềm mại, vẫn là bày ra một khuôn mặt thối: "Không phải là do dùng mật rắn sao?"
Nói đến mật rắn, một đám huynh đệ càng thêm kích động.
"Không nghĩ tới mật rắn này lại thật sự có thể giải độc rắn mà Yến đại ca bị trúng, tẩu tử cho một con ưng một miếng bánh thịt, con ưng này liền ngậm mật rắn tới báo ân." Đường Cửu nói đến việc này, vẫn cảm thấy huyền bí lợi hại.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Yến Minh Qua rơi vào trên người mình, trong lòng Lâm Sơ thập phần khổ hạnh, nàng cũng không biết vì sao con đại bàng này thần kỳ như vậy, nàng chỉ là một cô gái ngành kỹ thuật xuyên sách, không phải là yêu ma quỷ quái gì a, những người này ngàn vạn lần không nên hiểu lầm mới tốt! Nàng một chút cũng không muốn bị coi là yêu nữ bị đem thiêu chết!
Đám người nghỉ ngơi hồi phục một trận, chuẩn bị khởi hành trở về.
Lúc Vệ Nhu đứng dậy, Lâm Sơ phát hiện phía sau váy nàng ta lại có vết máu, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Sơ là Vệ Nhu bị thương, nhưng dọc đường đi, Vệ Nhu căn bản không giao thủ với ai, đây hẳn không phải là ngoại thương.
Lại nhìn thần sắc tái nhợt của Vệ Nhu, Lâm Sơ lại nghĩ đến nguyệt sự, nguyệt sự sẽ đau bụng, mặc kệ ngươi là muội chỉ mềm mại hay là nữ hán tử đều phải nhận thua ở trước mặt nó.
Cũng may hiện tại lực chú ý của mọi người đều ở trên người Yến Minh Qua, Lâm Sơ sợ Vệ Nhu bị người ta nhìn thấy xấu hổ, liền đem khăn che mặt trước đó của mình quấn quanh eo Vệ Nhu.
Vệ Nhu nhìn thần sắc cảnh giác của Lâm Sơ lại mang theo vài phần kinh ngạc, Lâm Sơ cười thân thiện với nàng ta: "Sư tỷ, thân thể tỷ không thoải mái sao?"
Vệ Nhu tựa hồ hiểu được Lâm Sơ nói cái gì, thần sắc nàng ta hơi giật mình, lập tức cũng trở về với nụ cười thân mật với Lâm Sơ: "Đa tạ đệ muội."
Yến Minh Qua nhìn về phía này, liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt Vệ Nhu tái nhợt, mặt mày hắn nhô lên: "Tỷ bị thương à?"
Vệ Nhu liếc hắn một cái: "Ngươi cho rằng lão nương là tiểu tử thúi ngươi sao?"
"Nhị tiểu thư mới vừa rồi dùng nội lực giúp huynh bức độc, bị nhiễm độc rắn." Viên Tam nói xong câu này, lại nhìn thoáng qua Vệ Nhu.
Hắn ta ttrước kia cũng xưng hô Yến Minh Qua là thế tử, bất quá từ năm năm trước Yến Minh Qua bị lưu đày Khương thành, vì che giấu tai mắt người khác, bọn họ vẫn lấy huynh đệ tương xứng, mấy năm nay đã gọi là thành thói quen, sợ làm cho các huynh đệ khác hoài nghi, Yến Minh Qua cũng không để cho hắn a sửa giọng.
Ánh mắt Yến Minh Qua nhìn kỹ Vệ Nhu: "Không chết được đi?"
Vệ Nhu làm bộ muốn đánh Yến Minh Qua: "Hỗn tiểu tử ngươi lại ngứa da phải không?"
Vệ Nhu hiện tại ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, quả thật không có dấu hiệu trúng độc, Yến Minh Qua mới thu hồi ánh mắt: "Họa hại di thiên niên*."
*Họa hại di thiên niên: Tai họa thì kéo từ đời này sang đời khác.
Vệ Nhu không công kích nữa, mí mắt cụp xuống, bộ dáng không có tinh thần gì. Lâm Sơ cân nhắc là Vệ Nhu vất vả một đêm vừa rồi lại trúng độc rắn quá mệt mỏi, liền đề nghị mọi người trở về trước.
Đường núi gồ ghề, cho nên đám người đều dắt ngựa đi bộ.
Đầu của Hô Diên Liệt bị Yến Minh Qua dùng một miếng vải từ trên y phục Hô Diên Liệt cắt xuống ôm lấy, Yến Minh Qua thấy Lâm Sơ sợ, liền đem đầu người đưa cho một đại hán cầm.
Điều khiến Lâm Sơ kinh ngạc chính là, con đại bàng kia vẫn không nhanh không chậm đi theo bọn họ.
Tiểu Xám vẫn ở trong trạng thái đề phòng, có một lần còn cố gắng chạy tới chỗ của đại bàng, sau khi bị đại bàng kia dọa một tiếng liền kêu đến thê thảm, lui vào bên chân Lâm Sơ, bộ dáng nhỏ nhắn muốn khóc kia, tựa hồ chỉ chờ Lâm Sơ nướng con đại bàng đó trút giận cho nó.
"Con ưng này ăn không được no sao?" Lâm Sơ có chút nghi hoặc, đang cân nhắc có nên cho nó một miếng bánh thịt hay không.
Con ngươi Yến Minh Qua híp lại, thoáng nhìn trên lưng ngựa còn có cái sọt trúc trước đó đựng Tiểu Xám, hắn nói: "Dùng sọt trúc mang con ưng này về đi."
Lâm Sơ trợn tròn mắt: "..."
Yến Minh Qua đưa sọt trúc cho Viên Tam, lời nói lại nói với Lâm Sơ: "Con ưng này gãy một cánh, nếu dưỡng không tốt, có khả năng chết ở nơi dã ngoại này."