Đại bàng liếc Yến Minh Qua một cái, trong con ngươi màu vàng đồng tựa hồ mang theo cao ngạo bẩm sinh, vẻ mặt không tình nguyện chui vào trong sọt trúc.
Sọt trúc này đựng Tiểu Xám có chút lớn, bất quá nếu đựng thêm con đại bàng kia lại có vẻ hơi nhỏ.
Tiểu Xám thấy tổ ấm tạm thời của mình bị người chiếm đoạt, ủy khuất đến hừ hừ, dùng thân thể tròn vo cọ vào mắt cá chân Lâm Sơ, đôi mắt ướt sũng, tựa hồ thật muốn khóc.
Nghe Yến Minh Qua nói xong, Lâm Sơ nghĩ đại bàng này tốt xấu gì cũng cứu được Yến Minh Qua một mạng, cứ như vậy mặc kệ đại bàng sống chết nàng vẫn có chút băn khoăn, đối mặt với chó con đang bị ủy khuất, nàng đành phải ngồi xổm xuống sờ sờ lưng Tiểu Xám: "Ngoan a, lát nữa ta ôm mày trở về."
Bây giờ là ban ngày, đêm qua rắc phân tro được rất nổi bật, đám người vô cùng thuận lợi ra khỏi Đoạn Hồn Thạch Lâm.
Thạch Lục thấy bọn họ đều bình an đi ra, hốc mắt đỏ lên, cơ hồ lại muốn khóc lớn lên: "Yến.. Yến đại ca.. Tất cả các người đều ổn, thật sự quá tốt rồi!"
Các đại hán chờ ở bên ngoài thạch lâm cũng tất cả đều vây quanh, hỏi han ân cần.
Yến Minh Qua vỗ vỗ bả vai Thạch Lục, lớn tiếng nói: "Huynh đệ chúng ta còn muốn cùng nhau ra trận giết địch, cùng nhau ăn thịt, uống rượu chén lớn!"
"Đúng vậy! Mồm to ăn thịt, uống rượu chén lớn!" Đám đại hán hét.
"Yến Thiên hộ, ngài có thể bình an vô sự thật sự là không thể tốt hơn, chủ soái còn chờ ngài trở về mở tiệc mừng công!" Một tiểu tướng mỉm cười nói.
Lâm Sơ nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau hắn ta, suy đoán đây hẳn là người sau đó chủ soái phái tới, trong lòng đối với chủ soái Kim Đồng Quan này có thêm vài phần hảo cảm, dưới tình huống không rõ Yến Minh Qua sống chết, liền trực tiếp phái một chiếc xe ngựa tới, thành ý đã đủ rồi. Hơn nữa xem ra xe ngựa đến nơi này hẳn là cũng được một đoạn thời gian, có thể là ngày hôm qua sau khi bọn họ rời đi là chủ soái liền phân phó tới đây.
Yến Minh Qua tạ ơn tiểu tướng kia, hắn còn muốn cưỡi ngựa trở về, lại bị Lâm Sơ đem hắn và chó con cùng nhau nhét vào trong xe ngựa.
Lâm Sơ nghĩ chuyện Vệ Nhu tới nguyệt sự không tiện cưỡi ngựa, cũng để Vệ Nhu ngồi xe ngựa, Vệ Nhu lại cực kỳ sảng khoái đáp lời.
Đám người trở lại Kim Đồng Quan đều đã kiệt sức, chủ soái cực kỳ thông tình đạt lý, để cho bọn họ nghỉ ngơi hồi phục, hai ngày sau lại mở tiệc mừng công, trong lúc đó lại để cho quân y tới xem vết thương cho Yến Minh Qua một lần.
Lâm Sơ trở về khách điếm, một đêm không ngủ, nàng chuẩn bị tắm rửa xong ăn no ngủ ngon một giấc, bất quá ngâm mình trong nước ấm, cả người đau nhức đều được thả lỏng, nàng trực tiếp ở trong thùng tắm ngủ thiếp đi.
Kinh Hòa đi đứng không tiện, hiện tại đại đa số thời gian đều là nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, hiếm khi ra ngoài.
Chờ Yến Minh Qua ứng phó xong với quân y, lúc tìm tới nhìn thấy chính là một màn hoạt sắc sinh hương này.
Trong thùng gỗ hơi nóng quanh quẩn, nhìn qua một mảnh sương mù mênh mông, tiểu thê tử của hắn tựa vào vách thùng tắm, hai cánh tay bạch ngọc không tỳ vết khoát lên vách thùng tắm, mơ hồ có thể thấy được nửa đoạn bả vai mượt mà.
Chuyện là.. Tư thế này có chút hào phóng, bất quá tình nhân trong mắt tựa Tây thi, Yến Minh Qua nhìn thấy, chỉ cảm thấy mê người hết mức.
Hắn vội vàng rời khỏi cửa phòng, tim đập như nổi trống, miễn cưỡng duy trì âm thanh vững vàng: "Ùm.. Thật có lỗi."
Đây không phải là lần đầu tiên hắn bắt gặp nàng tắm rửa, trong đầu không khỏi lại hiện ra cảnh tượng lần trước vô tình nhìn thấy, Yến Minh Qua chỉ cảm thấy cổ họng có chút căng thẳng, hắn suy nghĩ lúc sau phải nói như thế nào, lại đột nhiên phát giác trong phòng không có một chút động tĩnh, Lâm Sơ giống như là không nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn vậy.
Đầu tiên Yến Minh Qua nghĩ đến là Lâm Sơ bị bệnh, bước nhanh vào phòng, đến gần thùng tắm chợt nghe được tiếng hít thở đều.
Nha, là đang ngủ.
Yến Minh Qua thả trái tim trở lại trong bụng, nhưng một đôi mắt lại không nghe lời dính vào đối diện.
Trong đầu hắn có hai âm thanh, một âm thanh nói, Yến Hành, đây là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, có cái gì không thể nhìn!
Một âm thanh lại vô hạn tuần hoàn nói, Yến Hành, ngươi là quân tử, là quân tử..
Yến Minh Qua dùng sức nhắm mắt lại, mặc niệm mình là quân tử, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng, nhưng vừa nghĩ đến Kinh Hòa hôm nay bị thương, trong khách điếm đều là các đại lão gia, hắn phải đi bảo ai ôm Lâm Sơ ra?
Hắn đành phải xoay người trở về trước thùng tắm, nhìn chằm chằm dung mạo điềm tĩnh xinh đẹp khi ngủ của Lâm Sơ, có chút hung hãn nhe ranh nanh sắc bén bên miệng: "Dù sao cả người nàng đều là của tiểu gia!"
Tầm mắt lơ đãng nhìn xuống.
Yến Minh Qua chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng xông thẳng đến trán, có chất lỏng ấm áp nào từ lỗ mũi chảy ra, hắn lấy tay lau một cái, một tay toàn máu.
Khăn tay đâu?
Một đại lão gia như hắn tự nhiên sẽ không mang theo thứ kia, ngày thường cũng không thấy Lâm Sơ dùng, Yến Minh Qua ở trong phòng tìm một vòng, cũng không tìm được một cái khăn tay có thể cho hắn lau máu mũi.
Thoáng nhìn trên bàn có một cái khăn trải bàn, Yến Minh Qua cam chịu cầm lấy, khăn trải bàn thì là khăn trải bàn đi..
Nửa khắc sau, Yến mỗ rốt cuộc cầm được máu, vẻ mặt coi như thấy chết không sờn đi về phía thùng tắm, chuẩn bị ôm Lâm Sơ lên.
Nước trong thùng tắm đã lạnh, Lâm Sơ mơ mơ màng màng bị tỉnh lại, xốc mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú âm trầm lại đáng sợ của Yến Minh Qua, lại cúi đầu thấy mình còn ở trong thùng tắm, Lâm Sơ thét một tiếng chói tai, vớt lấy cái biều* gỗ đập vào cái trán của Yến Minh Qua.
"Yến Minh Qua ngươi hỗn đản!"
*biều: Quả bầu bổ đôi dùng đựng nước hoặc rượu.