Lúc trước vội vàng đến Diêu thành, nàng tự nhiên không mang theo đai nguyệt sự linh tinh gì đó, trước mắt cũng không biết đi đâu lấy.
Đai nguyệt sự của cổ nhân, gần như là hình thức ban đầu của phiên bản hiện đại, nhưng cổ nhân sử dụng vải, ở bên hông thêm một sợi dây thừng buộc lại. Các gia đình nghèo thường sử dụng vải hai lớp và sau đó nhét tro cỏ ở giữa vải. Những người giàu có hơn một chút, có thể sử dụng vải nhiều lớp, nhồi bông ở giữa vải.
Lâm Sơ cân nhắc nửa ngày, tìm khăn bông sạch sẽ, lại ở trong một cái chăn cũ lấy bông ra, miễn cưỡng hợp lại làm thành một cái đai nguyệt sự.
Nàng thu thập xong xuống lầu, đói bụng quá lâu ngược lại không có khẩu vị gì, chỉ uống một chén cháo trắng, từ trong miệng Tống Thác biết được Yến Minh Qua đã đi quân doanh.
Tên kia thế nhưng một khắc cũng không chịu ngồi yên.
Lâm Sơ nghĩ đến tấm đệm giường nhiễm máu trong phòng, chỉ cảm thấy nhức đầu, đành phải quay về phòng lén lút lấy đệm giường cùng tiết khố bẩn đi đến bên cạnh giếng để giặt.
Vết máu phải dùng nước lạnh giặt sạch, nước giếng mùa đông này dị thường lạnh như băng, Lâm Sơ run rẩy giặt sạch vết máu trên đệm giường và tiết khố, chỉ cảm thấy một đôi tay sắp đông cứng, còn lại nàng muốn dùng nước ấm giặt, lại không tiện mở miệng, chỉ đành tự mình đi vào phòng bếp chuẩn bị đun nước nóng.
Đã thấy Vệ Nhu cũng ở trong phòng bếp, nước trong bình thuốc ùng ục kêu vang, Vệ Nhu ngồi trên ghế thấp phía sau bếp, dưới ánh lửa, gương mặt nàng ta càng thêm dịu dàng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô nương này sẽ là một cô nương có tính tình động một cái liền gào hô to.
Bất quá Vệ Nhu rõ ràng đang xuất thần, Lâm Sơ đứng ở cửa nửa ngày mà nàng ta cũng không phát giác, hơn nữa con ngươi nàng ta vẫn không nhúc nhích.
Lâm Sơ đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, lại ngửi thấy một mùi vị mơ hồ -- thuốc của Vệ Nhu sắc khét rồi.
"Sư tỷ, thuốc của tỷ bị khét rồi!" Lâm Sơ đi qua cầm lấy khăn ướt bên cạnh bếp chuẩn bị bưng ấm thuốc lên.
Vệ Nhu đột nhiên bừng tỉnh, thấy Lâm Sơ muốn bưng thuốc kia, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi: "Buông xuống, để tự ta làm!"
Nàng ta tranh nhau muốn đi làm, Lâm Sơ không ngờ Vệ Nhu phản ứng lớn như vậy, vội vàng buông tay, nhưng Vệ Nhu tay trần bưng lên, ấm thuốc nóng đến kinh người, tay bị bỏng phản xạ có điều kiện co tay lại, một ấm thuốc cứ như vậy đập xuống đất.
Ấm đất nung rơi thành từng mảnh nhỏ, bã thuốc cùng nước thuốc vương vãi đầy đất, cả phòng bếp đều tràn ngập một mùi thuốc đắng nghét.
Lâm Sơ kinh hãi thất sắc, vội vàng nhìn tay Vệ Nhu: "Sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
Vệ Nhu nhìn thoáng qua bàn tay của mình trong nháy mắt sưng đỏ, thần sắc nói không nên lời là mệt mỏi hay cái gì, chỉ nói: "Ta không sao."
Lâm Sơ cũng phát hiện tâm tình Vệ Nhu tựa hồ không tốt lắm, nàng nói: "Sư tỷ, tỷ muốn sắc thuốc gì, muội giúp tỷ sắc lại một ấm."
Vệ Nhu không có tinh thần gì lắc đầu: "Không cần, vốn cũng không phải chuyện gì to tát."
Lâm Sơ cảm thấy sau khi Vệ Nhu từ Đoạn Hồn Thạch Lâm trở về, dường như có chút kỳ quái, nàng nghĩ không ra nguyên nhân trong đó, đành phải ra sân lấy một chậu nước giếng tiến vào để Vệ Nhu ngâm tay bị bỏng.
Lâm Sơ bảo nàng ta bôi thêm chút thuốc mỡ trị bỏng, Vệ Nhu cũng chỉ trả lời qua loa hai tiếng, liền trở về phòng mình, cả người tựa hồ đều không yên lòng.
Lâm Sơ không biết Vệ Nhu đang sắc thuốc gì, nàng suy đoán có lẽ là thuốc trị đau bụng kinh, muốn cho người ta đến dược phòng bắt một thang, lại sợ thể chất Vệ Nhu không thể uống được một số loại thuốc, chỉ đành đem bã thuốc trên mặt đất quấn lại, để Tống Thác cầm cho quân y xem một chút, lại bắt một thang thuốc giống như vậy trở về.
Nàng cân nhắc, thời gian nữ nhân hành kinh tính tình cũng không được rất tốt, tự nàng đi giúp Vệ Nhu sắc thêm một thang thuốc là được.
Bàn giao xong với Tống Thác, Lâm Sơ lại đun nước ấm giặt sạch đệm giường và tiết khố.
Tống Thác đi quân doanh cũng không biết là gặp phải chuyện gì, thật lâu không trở về.
Vào buổi tối, Lâm Sơ đã dùng xong bữa tối, đang ở trong phòng Kinh Hòa nói chuyện với Kinh Hòa, đột nhiên nghe thấy một mảnh tiếng "đăng đăng đăng" dồn dập đi lên lầu, sau đó nàng nghe thấy cửa phòng mình ở bên cạnh bị người ta mạnh mẽ mở ra.
"Lâm Sơ!" Trong giọng nói của Yến Minh Qua không che giấu được sự tức giận.
Lâm Sơ cùng Kinh Hòa liếc nhau, đều từ trong mắt nhau nhìn ra vài phần nghi hoặc.
"Ta ở đây.." Lâm Sơ đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, cửa phòng đã bị Yến Minh Qua ngang ngược phá hỏng, hắn vẫn chưa cởi bỏ huyền giáp, nghĩ đến hẳn là dùng khoái mã chạy nhanh trở về, đuôi lông mày sợi tóc đều mang theo vài phần lãnh ý băng tuyết, hô hấp cũng có chút nặng, Lâm Sơ chưa phản ứng lại đã bị Yến Minh Qua không nhẹ không nặng kéo qua.
Mũi đụng phải huyền giáp cứng rắn của hắn, Lâm Sơ đau đến thiếu chút nữa mắt hiện lên sao vàng.
Đại gia ngươi, đau quá à!
Lâm Sơ đang muốn mắng hắn vài câu, vừa thấy hai mắt hắn đều là tơ máu, thần sắc điên cuồng hận không thể giết hết người trong thiên hạ, trong nháy mắt sợ tới mức không nhẹ, khí thế cũng yếu đi: "Chàng.. Chàng làm sao vậy?"
Đôi con ngươi của Yến Minh Qua phảng phất như đêm tối đen kịt không thấy chấm nhỏ, sự thô bạo cùng tàn nhẫn vô biên ấp ủ ở chỗ sâu nhất của đôi mắt kia đều nổi lên, giống như là mãnh thú nào đó vẫn bị hắn phong ấn ở đáy lòng sắp thoát khỏi lồng giam, nhưng sâu trong ánh mắt hắn, lại là một loại bi thương không cách nào nhìn thẳng cùng không dám biểu lộ, tựa hồ mất đi thứ trọng yếu nhất, tuyệt vọng mà đè nén.
Ngoại trừ năm năm trước khi năm trăm nhân khẩu của Yến gia bị áp giải lên đoạn đầu đài, Kinh Hòa còn chưa bao giờ thấy Yến Minh Qua lộ ra thần sắc như vậy, lại sợ Yến Minh Qua làm ra hành động gì đó thương tổn đến Lâm Sơ, vội vàng lớn tiếng gọi: "Chủ tử! Đây là phu nhân!"
Nàng ta muốn xuống giường, nhưng một chân kia không có sức lực, chỉ có thể lo lắng suông.
Yến Minh Qua đối với lời nói của Kinh Hòa như mắt điếc tai ngơ, đôi tay to lạnh như băng mà thô ráp của hắn chậm rãi nâng lên, rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé kinh hồn chưa ổn định của Lâm Sơ, mang theo một loại ôn nhu nói không nên lời. Yết hầu giật giật, mới gian nan mở miệng: "Nói cho ta biết, đứa nhỏ là của ai?"
Lâm Sơ một mặt sững sờ: "Đứa nhỏ, đứa nhỏ gì?"
Biểu tình của Yến Minh Qua thoạt nhìn giống như bi thương lại giống như tự giễu: "Nàng đều phải uống thuốc phá thai rồi, còn muốn gạt ta đến khi nào?"