Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 86 - Chương 96

Chương 96
Chương 96
Lâm Sơ mặt đen đầy dấu chấm hỏi: "Ta uống thuốc phá thai khi nào?"

Đột nhiên, Lâm Sơ dường như nghĩ tới cái gì đó: "Chờ đã, thuốc phá thai chàng nói, không phải là do ta bảo Tống Thác vào quân doanh tìm quân y bắt thuốc chứ?"

Yến Minh Qua thấy nàng lại nhắc tới vấn đề này, trên mặt là biểu tình rõ ràng càng thêm bi thương, nàng đây là xác nhận sao.

"Nói cho ta biết, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai.." Cơ bắp trên tay Yến Minh Qua căng thẳng, một đôi tay bất giác đã nắm thành quyền. Nói những lời này tựa hồ đã dùng hết khí lực của hắn.

"Làm sao ta biết đứa nhỏ là của ai?" Lâm Sơ chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi, thuốc kia vốn là của Vệ Nhu, Vệ Nhu muốn uống thuốc phá thai? Điều này chứng tỏ Vệ Nhu đã mang thai.

Lúc trước Lâm Sơ cho rằng Vệ Nhu vẫn là một đại cô nương, không nghĩ đến phương diện này, hiện tại suy nghĩ kỹ càng, lúc này giật mình, tính toán thời gian, Hàn Tiểu Bánh Bao đã năm tuổi, như vậy trong bụng Vệ Nhu không thể nghi ngờ là nữ chính.

Ông trời a, Vệ Nhu vừa trúng độc vừa phải uống thuốc phá thai, bệnh căn mà nữ chính mang đến từ trong thai nhi không phải là từ lúc này gieo xuống chứ?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Sơ biến đổi, đẩy Yến Minh Qua ra muốn chạy đi tìm Vệ Nhu.

Yến Minh Qua nghe được câu "Làm sao ta biết đứa bé là của ai", chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chẳng lẽ gian phu không chỉ có một?

Lại bị Lâm Sơ đẩy như vậy, cả người đều không đứng vững như bình thường, lui về phía sau hai bước.

Lâm Sơ chạy ra khỏi cửa, đột nhiên lại quay trở về, một tay giữ chặt tay Yến Minh Qua dẫn hắn chạy theo, tức giận nói: "Thuốc kia là của sư tỷ, không phải của ta!"

Yến Minh Qua tựa hồ là thoáng cái sống lại, còn chưa kịp cao hứng, lông mày lập tức khóa chặt: "Vệ Nhu.."

Hắn đảo khách thành chủ, kéo tay Lâm Sơ sải bước về phía phòng Vệ Nhu.

Bước chân của hắn vừa gấp vừa lớn, Lâm Sơ phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp, thật vất vả mới đến được cửa phòng Vệ Nhu, Lâm Sơ giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, ai ngờ Yến Minh Qua giơ lên một cước liền đạp văng cánh cửa.

Lâm Sơ: "..."

Quả nhiên là một tên đại thổ phỉ.

Vệ Nhu ngồi ở trước bàn, một tay chống đầu, hiển nhiên là đang suy nghĩ sự tình, nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía bên này.

Nàng ta liếc mắt nhìn cửa phòng chia năm xẻ bảy, trên mặt ngược lại nhìn không ra tức giận gì, chỉ ánh mắt tản mạn nhìn chằm chằm Yến Minh Qua: "Tiểu tử thúi lại thiếu giáo huấn rồi?"

Bởi vì động tĩnh trên lầu, làm cho bọn Tống Thác cho rằng Yến Minh Qua nổi giận, tất cả đều chạy lên chuẩn bị khuyên can.

Lâm Sơ biết chuyện này của Vệ Nhu không thể lộ ra, nháy mắt với đám người Tống Thác, bảo bọn họ đều đi xuống, đáng tiếc đám người Tống Thác không hiểu được ánh mắt của nàng.

Vẫn là Yến Minh Qua nói: "Tống Thác, các ngươi đều đi xuống, bất luận kẻ nào cũng không được lên lầu."

Tống Thác ngay từ đầu cầm bã thuốc Lâm Sơ đưa hắn ta đi quân doanh cho quân y kê thuốc, quân y nói là thuốc phá thai, hắn ta sợ tới mức hồn phi phách tán, cho rằng là thuốc của Lâm Sơ, lúc này mới đi bẩm báo Yến Minh Qua, chỉ là khi đó Yến Minh Qua cùng một đám tướng quân còn đang luận công ban thưởng trong trướng chủ soái, hắn ta không dám tùy tiện xông vào, đợi đến khi Yến Minh Qua từ trong trướng chủ soái đi ra, mới đem việc này nói cho Yến Minh Qua, Yến Minh Qua cơ hồ là lập tức cưỡi ngựa gấp trở về.

Tuy rằng Tống Thác không biết chuyện này như thế nào lại có quan hệ với Vệ Nhu, nhưng không nên hỏi hắn ta tuyệt đối không hỏi nhiều, không nên nghe tự nhiên cũng sẽ không nghe nhiều, lúc này liền ra hiệu, dẫn mọi người xuống lầu.

Vệ Nhu lười biếng nhìn Yến Minh Qua: "Ngươi làm ra trận chiến lớn như vậy, thiếu chút nữa làm cho ta cho rằng ta phạm phải đại tội thập ác bất xá gì đó."

Yến Minh Qua sắc mặt tái mét: "Tỷ cùng Mộ Hành Phong làm sao vậy?"

Mộ Hành Phong! Đáy lòng Lâm Sơ hơi cả kinh, trong nguyên tác nói nữ chính là nữ nhân của cố nhân gia chủ Mộ gia, vẫn luôn ở Mộ gia được nuôi dưỡng lớn lên, Mộ Hành Phong là gia chủ Mộ gia, có đôi khi thái độ đối với nữ chính có chút kỳ quái, lúc nàng đọc sách còn tưởng rằng Mộ Hành Phong là ái mộ mẫu thân của nữ chính. Nhưng trước mắt tất cả dấu hiệu, tựa hồ đều cho thấy, Mộ Hành Phong chính là phụ thân thân sinh của nữ chính!

Trong lòng nàng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho Mộ Hành Phong không chịu nhận nữ nhi này đây? Hơn nữa nữ chính còn ở trong tay chủ mẫu Mộ gia chịu không ít khổ sở.

Trong nguyên tác, đại phản diện Yến Minh Qua đối với "dưỡng phụ" Mộ Hành Phong của nữ chính vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhiều lần ra tay đối phó Mộ gia, cuối cùng đều bởi vì nữ chính mà hạ thủ lưu tình. Nếu như là bởi vì quan hệ này của Vệ Nhu, Lâm Sơ đại khái cũng có thể hiểu được vì sao Yến Minh Qua lại nhiều lần hạ thủ lưu tình với Hàn Quân Diệp, Hàn Quân Diệp không chỉ là nhi tử cố nhân của Yến Minh Qua, nếu Hàn Quân Diệp xảy ra chuyện, cả đời của nữ chính cũng không sai biệt lắm như bị hủy, người Yến Minh Qua chân chính cố kỵ chính là nữ chính.

"Ta cùng đại sư huynh ngươi có thể làm sao?" Vệ Nhu không thèm để ý trợn trắng mắt.

Yến Minh tức giận vì thái độ không quan tâm của Vệ Nhu, hắn tức giận nói: "Hắn dám chạm vào tỷ, nên chuẩn bị tốt mười dặm hồng trang cưới tỷ về!"

Vệ Nhu bởi vì những lời này mà hiện lên vài phần bi thương không quá rõ ràng, trong lời nói mỉm cười mang theo vài phần trào phúng: "Nam hoan nữ ái, vốn là một chuyện ngươi tình ta nguyện, cứ già mồm như vậy không phải là Vệ Nhu ta."

Yến Minh Qua tức giận không thể cưỡng lại, hắn và Vệ Nhu dù sao cũng không phải huyết thống, cũng không tiện ở chuyện này nói nhiều, chỉ lưu lại một câu: "Ta sẽ mời đại phu tốt nhất đến điều trị thân thể cho tỷ. Nếu tỷ nguyện ý với hắn, ta chính là mang theo thiết kỵ tây bắc này đạp qua nửa sơn hà Đại Chiêu, cũng phải vây quanh Mộ Hầu phủ, để cho hắn đem tam môi lục sính cưới tỷ qua cửa. Nếu tỷ không muốn gả cho hắn, vậy ta liền một đao chém đầu của hắn giải hận cho tỷ."

Lời này khiến Vệ Nhu bật cười: "Tiểu tử ngốc.."

Yến Minh Qua tức giận ra khỏi cửa phòng, Lâm Sơ đứng ở cửa, do dự nửa ngày, nàng vẫn đi tới trước mặt Vệ Nhu ngồi xuống: "Sư tỷ."

Vệ Nhu dù vội vẫn ung dung nhìn Lâm Sơ.

Lâm Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt linh động của nàng ta, cực kỳ nghiêm túc nói: "Đứa nhỏ này, vẫn là hy vọng sư tỷ suy nghĩ thật kỹ một chút, không nên suy nghĩ phụ thân nó là ai, phụ thân nó như thế nào, nó vẫn còn ở trong bụng tỷ, hiện tại nó chính là của tỷ, có muốn nó hay không, tất cả đều dựa vào ý nguyện của sư tỷ."

Vệ Nhu có chút kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Lâm Sơ lại nói ra một phen như vậy.

Nàng ta vuốt vuốt bụng mình, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cong đắng chát: "Sự tồn tại của nó, vốn là sai lầm."

Lúc này tâm tình của Lâm Sơ cực kỳ phức tạp, hiện tại thế giới này, rất nhiều thứ đều đã thay đổi.

Nếu như tất cả đi theo quỹ đạo trong nguyên tác, hiện tại nàng nên khuyên Vệ Nhu vô luận như thế nào cũng sinh ra đứa nhỏ. Nhưng nàng lại cảm thấy, mỗi người trong thế giới này, đều không còn là một người được thiết lập tính cách và nhân sinh trên một trang giấy, bọn họ đều có tư tưởng và quyền lựa chọn của mình.

Trong nguyên tác Vệ Nhu là vì hạ sinh nữ chính khó sinh mà chết, hiện tại Vệ Nhu không muốn đứa bé trong bụng này, có phải chứng tỏ Vệ Nhu sẽ không chết sớm như vậy hay không?
 
Bình Luận (0)
Comment