Có lẽ là có nguyên nhân mang thai nên tương đối buồn ngủ, Vệ Nhu qua loa dùng cơm tối liền đi nghỉ ngơi, Lâm Sơ sợ Yến Minh Qua lớn tiếng đánh thức Vệ Nhu, vội vàng nói: "Sư tỷ mới ngủ, chàng đừng để sư tỷ nghe thấy."
Yến Minh Qua ngồi trên ghế bành sau mấy cái bàn, môi mím thành một đường thẳng lạnh như băng, lặng lẽ biểu hiện sự tức giận của hắn.
Lúc trước ở khách điếm của Kim Đồng Quan, sau khi Yến Minh Qua biết Vệ Nhu có thai, liền gửi thư trở về Nam Đô, chắc là hôm nay mới nhận được hồi âm của Nam Đô.
Lâm Sơ đối với chuyện của Mộ Hành Phong và Vệ Nhu còn ở trong trạng thái chưa hiểu rõ hết, thời gian nàng và Vệ Nhu ở chung không lâu, nhưng vẫn biết Vệ Nhu có năng lực phân biệt rõ đúng sai, người có thể được nàng ta coi trọng, hẳn là sẽ không kém đến mức nào. Bất quá nghe Yến Minh Qua nói như vậy, Lâm Sơ lại có chút không xác định.
Nàng thăm dò nói: "Người kia có biết sư tỷ có thai không?"
Yến Minh Qua cười nhạo một tiếng: "Ái đồ của Bách Khê lão nhân, còn chưa lưu lạc đến mức phải dựa vào một đứa nhỏ trong bụng để bức hôn!"
Ý tứ chính là Mộ Hành Phong trước mắt sợ là còn không biết Vệ Nhu có thai, bất quá mặc kệ ở triều đại nào, chưa lập gia đình trước tiên nói ra đều này là một loại chuyện gièm pha, trong thư Yến Minh Qua không đề cập đến việc này, coi như là một loại bảo hộ đối với Vệ Nhu. Bằng không nếu Mộ Hành Phong bên kia xảy ra vấn đề gì, ở thời cổ đại này đặc biệt khắc nghiệt với nữ nhân, bị nước bọt dìm chết chỉ là Vệ Nhu.
Lâm Sơ suy nghĩ một chút nói: "Việc này chàng trước đừng để sư tỷ biết, để ta tìm cơ hội nói cho sư tỷ."
Cửa phòng chính đột nhiên bị người đẩy ra, Vệ Nhu mặc một thân tẩm y, trên người khoác một chiếc áo khoác dày, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra chút bi thương nào: "Bao nhiêu chuyện, còn cần phải gạt ta?"
"Sư tỷ." Lâm Sơ không ngờ thế nhưng Vệ Nhu lại nghe thấy.
Sắc mặt Yến Minh Qua có chút thối, một là vì lời nói của Vệ Nhu, hai là bởi vì Vệ Nhu tới gần cửa phòng dùng thuật liễm tức, bằng không hắn không đến mức không phát giác.
"Hắn nguyện ý đi theo ta ở trên núi cả đời, ta còn miễn cưỡng thu lưu hắn, nếu hắn muốn nhốt ta ở trong đại viện nhà cao cửa rộng kia cả đời, lão nương mới không vui đâu!" Vệ Nhu trợn trắng mắt: "Ta thật không nghĩ tới động tác của hỗn tiểu tử ngươi lại nhanh như vậy, về sau đừng tìm hắn nữa, cứ giống như sư tỷ ngươi không gả ra ngoài được, từ nhỏ sư nương đã nói với ta, ta phải tìm một nam nhân cao lớn vạm vỡ vào ở rể, bằng không công pháp rèn sắt của nhất mạch Vệ thị như thế nào có thể truyền thừa tiếp?"
Nàng ta nói xong vừa ngáp một cái, bộ dáng hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.
Yến Minh Qua nhìn chằm chằm Vệ Nhu nửa ngày, ánh mắt có chút âm trầm: "Hắn đã đụng vào tỷ thì hắn phải chịu trách nhiệm!"
Vệ Nhu lười biếng nâng mí mắt lên: "Ngươi dứt khoát nói ta đụng vào hắn là được."
Yến Minh Qua: "..."
Vệ Nhu: "Được rồi, coi như là hắn đụng vào ta, vậy ngươi bảo hắn đưa một trăm tám mươi vạn lượng hoàng kim tới đây, coi như bồi tội đi, về sau liền đạo đạo triêu thiên*, mỗi người đi một bên."
*đại đạo triêu thiên: Con đường lên trời
Yến Minh Qua: ".. Tỷ có thể trông giống như một nữ nhân được hay không?"
Vệ Nhu nhún nhún vai: "Học theo sư nương, ngươi có ý kiến thì tìm sư nương đi." Nàng ta lại nhìn thoáng qua Lâm Sơ, ý có ý chỉ: "Ngươi cho rằng tất cả nữ nhân trên đời đều ôn nhu động lòng người như đệ muội a? Tiểu tử ngươi nên âm thầm vui vẻ đi!"
Lâm Sơ bị điểm danh vẻ mặt kinh hãi, nàng ôn nhu? Nàng động lòng người? Được rồi, nàng vẫn có thể giả vờ.
"Thẩm thẩm.." Ngoài cửa đột nhiên thò ra một cái đầu rụt rè.
Giọng nói.. này khiến Lâm Sơ nhìn qua, thấy Hàn Quân Diệp đang ngủ sớm cũng tỉnh lại, đang dụi mắt đứng bên cửa, nàng đang chuẩn bị gọi Hàn Quân Diệp tới, không ngờ Hàn Quân Diệp nhìn thấy Vệ Nhu sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên chạy tới ôm lấy Vệ Nhu: "Nương.."
Lâm Sơ: "..."
Đứa nhỏ này sao lại nhận mẫu thân lung tung vậy?
Vệ Nhu bị Hàn Quân Diệp ôm liền sửng sốt, nhìn đứa bé này môi hồng răng trắng, ngũ quan vô cùng tinh xảo, giống như một con búp bê sứ, đáy lòng cũng vui mừng, liền nhéo nhéo mặt bánh bao thịt của Hàn Quân Diệp: "Đây là đứa nhỏ nhà ai, sinh ra thật đẹp mắt, so với tiểu tử Yến Hành kia khi còn bé còn không kém bao nhiêu, a.. Chỉ là hơi béo một chút."
Hàn Quân Diệp vừa nhận nhạc mẫu: "..."
Kế hoạch giảm béo phải được đưa vào chương trình nghị sự.
Sắc mặt Yến Minh Qua không đẹp lắm: "Đây là tôn tử của Hàn Quốc công."
Vệ Nhu tựa hồ cực kỳ thích đứa nhỏ, một bên vừa trêu chọc Hàn Quân Diệp một bên nói: "Vậy không có việc gì, chỉ cần không phải là con của Hoàng đế, cứ tùy tiện nuôi."
Lâm Sơ: "..."
Nàng càng ngày càng tò mò Vệ Nhu là được người nào dạy ra.
Yến Minh Qua sâu kín nói: "Nếu tỷ thích thì tỷ mang về núi nuôi đi a."
Vệ Nhu liếc nhìn Yến Minh Qua một cái: "Ta còn chưa chế tạo ra một thanh thần binh, không có tư cách thu đồ đệ, chờ ta luyện ra thần binh, xem ta không thu một đống đệ tử, chờ nữ nhi của ta sinh ra, một đống nữ tế tới cửa để cho nó chọn, không giống ta năm đó ở trên núi, cũng không được chọn!"
Lâm Sơ hơi có chút kinh ngạc, Vệ Nhu làm sao biết trong bụng nhất định là nữ nhi? Có lẽ Vệ Nhu cũng chỉ thuận miệng nói.
Hàn Quân Diệp nghe nói như vậy, cậu sợ tới mức vội vàng nhìn chằm chằm bụng Vệ Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt một phái khổ đại cừu thâm, tiến công lấy lòng nhạc mẫu vô cùng cấp bách!
Yến Minh Qua nghe được lời của Vệ Nhu, gân xanh trên thái dương bắt đầu nổi một trận: "Tỷ có ý gì?"
Vệ Nhu ghét bỏ nói: "Ngươi xem ngươi kia, động một chút cũng giống như một con sư tử xù lông, không ổn trọng chút nào cả."
Yến Minh Qua: "..."
Lâm Sơ vội vàng nói: "Canh giờ không còn sớm, sư tỷ hôm nay có thai, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm đi."
Hàn Quân Diệp vẫn là một đứa thấp bé, phải với tay mới có thể sờ được bụng Vệ Nhu, cậu giãy dụa nửa ngày, vẫn đưa tay tới y phục dán vào bụng Vệ Nhu.
Vệ Nhu kinh ngạc nhìn cậu, đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Hàn Quân Diệp tràn đầy ngạc nhiên: "Bảo bối."
Vệ Nhu nhìn Hàn Quân Diệp một cái, cười nói với Lâm Sơ: "Đứa nhỏ này thật thú vị."
Nàng ta sờ sờ ót của Hàn Quân Diệp: "Đúng vậy, trong bụng chính là bảo bối."