Hàn Quân Diệp đang cười, sâu trong ánh mắt lại là một loại bi thương không thể diễn tả thành lời.
Mộ Hoa Quỳnh, một đời này, ta sẽ bảo vệ nàng sinh ra, bảo vệ nàng lớn lên, bảo vệ nàng thành thân, bảo vệ nàng già đi, tất cả những đau khổ một đời kia nàng trải qua, ta đều sẽ giúp nàng ngăn cản.
Lâm Sơ nghĩ có lẽ là Hàn Quân Diệp sớm thông tuệ, không để ở trong lòng nhiều, chuẩn bị dỗ Hàn Quân Diệp đi ngủ, lại phát hiện hốc mắt đứa nhỏ này đỏ bừng, giống như muốn khóc.
Nàng đầu tiên nghĩ đến có lẽ là đứa nhỏ này cảm thấy ủy khuất, dù sao lúc trước mình đi Kim Đồng Quan nói bỏ lại cậu liền bỏ lại cậu, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Quân Diệp ngáp một cái, giang cánh tay muốn Lâm Sơ ôm, mượn cơ hội vùi đầu vào bả vai Lâm Sơ, lẩm bẩm nói: "Ngủ.."
Đứa nhỏ buồn ngủ đến rất nhanh, Lâm Sơ và Vệ Nhu đều không hoài nghi gì, bởi vì tổng cộng chỉ có ba phòng ngủ, Vệ Nhu chiếm một gian, Kinh Hòa chiếm một gian, Hàn Quân Diệp cũng chỉ có thể chen chúc với nàng và Yến Minh Qua.
Lâm Sơ chuẩn bị bế Hàn Quân Diệp về phòng, Vệ Nhu đột nhiên nói: "Để đứa nhỏ này ở cùng một gian với ta đi."
Lâm Sơ còn chưa trả lời, Yến Minh Qua liền lập tức nói: "Được."
Vệ Nhu nhìn vẻ mặt tươi cười thâm ý của hắn, lúc này mới dẫn Hàn Quân Diệp trở về phòng, Lâm Sơ sâu kín nhìn về phía Yến Minh Qua: "Tướng công à, giường có chút hẹp, chàng vẫn là nên tiếp tục xuống đất ngủ đi."
* * *
Ngày hôm sau, sáng sớm Yến Minh Qua phải đi quân doanh báo cáo công việc. Lâm Sơ phải rời giường vào bếp làm điểm tâm cho hắn, sững sờ bị Yến Minh Qua ấn vào đệm chăn để nàng tiếp tục ngủ, trước khi đi lại bị hắn bắt hôn hai cái.
Lâm Sơ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, đang chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm, lại phát hiện Yến Minh Qua trực tiếp gọi Triệu đầu bếp tới nấu cơm từ sáng sớm.
Hôm nay thời tiết không tệ, ngay cả Kinh Hòa cũng ở trong sân phơi nắng, thấy tất cả mọi người chờ mình rời giường dùng điểm tâm, Lâm Sơ không khỏi đỏ mặt, nàng không nên tham ngủ.
Sau khi Vệ Nhu lôi kéo nàng nói chuyện, móc ra một đống sơ đồ phác thảo vũ khí, nhờ Lâm Sơ giúp đổi thành bản đồ công trình chính xác một chút.
Lâm Sơ nhìn những lưu tinh chùy, cửu trảo câu, thất đoạn tiên kia, cảm giác mới lạ không thôi, thuận miệng hỏi Vệ Nhu một câu: "Sư tỷ, những thứ này của tỷ dùng để làm gì?"
Vệ Nhu nói: "Người khác nhờ ta đánh binh khí."
Lâm Sơ nghe được lời này, nghi hoặc nói: "Lập tức muốn đánh nhiều như vậy?"
Vệ Nhu sờ sờ bụng: "Thừa dịp bây giờ đánh xong những thứ này, bằng không chờ sau này tháng đã lớn, sợ là một thời gian dài cũng không thể rèn sắt nữa."
"Sư tỷ, nếu không hiện tại tỷ cứ an tâm dưỡng thai, rèn sắt gì đó, chờ đứa nhỏ bình an sinh ra rồi nói sau." Lâm Sơ cảm thấy rèn sắt là một công việc tốn khí lực, sợ Vệ Nhu động thai khí, đối với sự thay đổi đột ngột này của Vệ Nhu, Lâm Sơ kỳ thật cũng rất ngoài ý muốn, đáy lòng nàng có nghi hoặc liền trực tiếp hỏi ra: "Sư tỷ làm sao thoáng cái liền nghĩ thông suốt?"
Vệ Nhu bật cười: "Ngày đó muội nói rất đúng, đứa bé này, chỉ là con của một mình ta, không liên quan đến phụ thân nó là ai, ta có thể nuôi nó rất tốt, vì sao không nuôi? Ta không thể nhìn thấy tương lai của ta và phụ thân của nó, nhưng đây không phải là lý do ta không muốn nó. Sư nương nói, con người cả đời này, không sợ làm sai chuyện, chỉ sợ sai còn trăm phương nghìn kế tìm cho mình một cái cớ, những cái cớ kia có lẽ có thể làm cho mình dễ chịu một chút, nhưng không cần thiết."
Lâm Sơ vẫn có chút lo lắng: "Vậy tỷ phải cẩn thận một chút với thân thể của mình."
Vệ Nhu cười nói: "Bản thân ta chính là một nửa đại phu, đứa nhỏ bây giờ đang khá hơn, ta thừa dịp bây giờ tích góp thêm chút tiền."
"Rèn sắt có thể tích góp được bao nhiêu tiền, tướng công cũng sẽ không mặc kệ tỷ." Lâm Sơ nói.
Vệ Nhu vỗ vỗ bả vai Lâm Sơ ý bảo nàng an tâm, bất quá lông mày thanh tú cũng nhíu lại: "Ta tự xưng trên đời này ngoại trừ sư phụ, không ai có thể vượt qua ta trên phương diện rèn binh sắt, nhưng dù sao ta còn chưa đánh được một món danh khí, cho nên giúp người đánh một kiện binh khí, cũng chỉ là thù lao một ngàn tám trăm lượng hoàng kim.."
Nàng ta thở dài: "Chờ ta luyện ra thần binh là tốt rồi."
Một ngàn tám trăm lượng vàng..
Lâm Sơ trầm mặc một giây, cổ đại rèn sắt kiếm tiền được như vậy sao?
Chờ nàng hiểu được vì sao một binh khí Vệ thị khó cầu thế nào, mới biết lời này của Vệ Nhu nói không giả.
"Loại vũ khí gì mới có thể trở thành thần binh?" Lâm Sơ ngoài miệng hỏi như vậy, đầu óc lại nghĩ đến hình ảnh kiếm của Việt Vương Câu Tiễn trước kia nhìn thấy trên mạng.
"Yến Hành đã đưa cây đại cung hắc huyền thiết cho muội thấy chưa? Cây cung kia chính là tác phẩm bế môn của sư phụ ta, cũng là binh khí duy nhất của sư phụ không có lấy tên, bao nhiêu người vây xung quanh như vịt, bất quá cuối cùng ngay cả thanh trường cung kia có bộ dạng gì cũng chưa thấy qua.."
Vệ Nhu đang nói, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhìn ra ngoài cửa.
Không bao lâu liền vang lên ba tiếng gõ cửa, Lâm Sơ đang chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa, Vệ Nhu đột nhiên nói: "Đừng đi!"
Lâm Sơ có chút nghi hoặc, bất quá vẫn dừng bước.
Tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, vẫn là ba tiếng, không vội không chậm, không nhẹ không nặng, thông qua tiếng gõ cửa này, tựa hồ có thể cảm nhận được người gõ cửa bình thản tao nhã.
Vệ Nhu không nhúc nhích, tay giấu trong tay áo lại không khỏi nắm thành quyền. Ngoài cửa vang lên tiếng ho khan, tựa hồ thân thể người nọ cũng không tốt, Lâm Sơ cảm thấy tư thế ho khan này đều có thể ho ra phổi.
Khi tiếng ho khan dừng lại, người kia mới nói: "A Nhu, một năm nay ở Nam Đô đã sinh ra rất nhiều hồng đậu, ta đã trở về."