Mộ Hành Phong còn ở ngoài cửa viện, Lâm Sơ không dám tùy tiện nhắc tới chuyện của đứa nhỏ, hôm nay gặp Mộ Hành Phong, trực giác nói cho nàng biết đây là một nhân vật khó chơi, hơn nữa hắn ta đối với Vệ Nhu tựa hồ cũng cực kỳ để ý, nếu để cho Mộ Hành Phong biết Vệ Nhu có thai, chỉ sợ sẽ càng không chết không thôi.
Bây giờ Vệ Nhu định sinh đứa nhỏ này, Lâm Sơ cảm thấy vô luận như thế nào cũng không thể để Vệ Nhu cùng Mộ Hành Phong trở về, Vệ Nhu dù sao cũng là nữ nhi giang hồ, thuở nhỏ lại lớn lên trên núi, thủ đoạn ướp muối trong đại phủ nhà cao cửa rộng khó lòng phòng bị.
Mộ gia là thế gia trăm năm của vương triều Đại Chiêu, chú ý nhất là một cái môn đăng hộ đối, chính thê của Mộ Hành Phong là quận chúa phiên vương, mặt ngoài một bộ dáng thủ pháp sau lưng lại rất thành thạo.
Trong nguyên tác, nữ chính là từ một lão ma ma hồi hương mới biết về quá khứ của Vệ Nhu. Đời kia khi Mộ Hành Phong biết Vệ Nhu có thai, đứa bé trong bụng Vệ Nhu đã bảy tháng.
Mộ Hành Phong cưỡng ép nhốt nàng ta ở một biệt viện, an bài người câm chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của Vệ Nhu, ngoài biệt viện còn có trọng binh canh giữ. Tuy rằng ngày ngày hắn ta đều đến thăm Vệ Nhu, nhưng không chỉ một lần bị Vệ Nhu châm chọc, hoặc là dùng bình sứ ném hắn ta ra ngoài. Vệ Nhu thử chạy trốn, nhưng khi đó nàng ta đã lớn bụng, một mình thế lực mỏng, mỗi một lần đều thất bại.
Lão ma ma cũng phát hiện có gì đó không đúng, tuy rằng đã từng gặp qua ngoại thất, nhưng ngoại thất như Vệ Nhu vẫn là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy. Lúc Vệ Nhu mang thai tám tháng, lão ma ma bởi vì nhi tử đánh bạc thiếu tiền mà bị đánh gãy một chân, lão ma ma đành phải xin nghỉ phép mang nhi tử đến y quán.
Chờ mấy ngày sau trở về biệt viện, lại phát hiện toàn bộ biệt viện đã bị lửa lớn thiêu không còn gì. Nghe nói người câm ở biệt viện chiếu cố Vệ Nhu bị giết chết, không ai biết nguyên nhân trong đó, lão ma ma sợ mình cũng gặp phải bất trắc, suốt đêm thu thập hành lý mang theo nhi tử què chân trở về nông thôn, lúc này mới an ổn vượt qua hơn mười năm.
Sau khi nữ chính biết Mộ Hành Phong là phụ thân mình, từng chất vấn Mộ Hành Phong về cái chết của Vệ Nhu, Mộ Hành Phong vẻ mặt hận ý nói, là nữ chính hại chết Vệ Nhu.
Sau đó nữ chính lại tìm kiếm manh mối, tìm được bà đỡ lúc trước đã đỡ đẻ cho Vệ Nhu, bà đỡ nói Vệ Nhu đúng là khó sinh, bất quá ngày đó khi bà ta đỡ đẻ cho Vệ Nhu, một quý phụ nhân xông vào, để cho tất cả bọn họ lui ra, không biết quý phụ nhân đó nói gì với Vệ Nhu, nhưng sau khi nàng ta rời đi, Vệ Nhu rõ ràng một lòng muốn chết.
Lúc trước khi xem đoạn nội dung này, Lâm Sơ chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn khuất không thôi, hiện tại Vệ Nhu liền sống sờ sờ xuất hiện trong sinh mệnh của mình, Lâm Sơ càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo, mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định phải tránh né thảm kịch năm đó.
Lại nhìn bộ dáng Vệ Nhu không tiếng động rơi lệ, trong lòng Lâm Sơ dâng lên một cỗ lửa giận không rõ ràng là không đáng hay là thương tiếc, nàng một tay đỡ Vệ Nhu đi vào trong phòng: "Sư tỷ, muốn khóc chúng ta cũng không thể ngồi trong tuyết khóc, chúng ta vào trong phòng, trốn vào chăn, ôm lò sưởi khóc. Khóc xong một trận này chúng ta liền bỏ qua!"
Lâm Sơ đỡ Vệ Nhu trở về phòng, phía sau cột hành lang, Hàn Quân Diệp giẫm lên tuyết đọng chậm rãi đi ra, trên gương mặt bánh bao của cậu nửa phần ngây thơ thuộc về trẻ nhỏ cũng không có, ánh mắt lạnh lẽo tựa hồ có thể thông qua cánh cửa viện nhìn thấy người ngoài phòng, giữa hai hàng lông mày một mảnh sương mù.
Diêu thành hôm nay tuyết rơi hơi lớn, xe ngựa mui kín màu xanh lăn ra dấu vết bánh xe thật sâu trên tuyết.
Đại hán râu quai nón đeo hai rìu quăng roi ngựa đánh xe, hỏi người trong xe: "Chủ tử, phía Nam Đô lại viết thư, Tứ công tử gần đây cùng thuộc hạ Nhị hoàng tử tiếp xúc thường xuyên, còn đưa cả Thiên Hương lâu cho Nhị hoàng tử, xem ra Tứ công tử đây là muốn lên thuyền của Nhị hoàng tử."
Trong xe ngựa truyền ra một trận tiếng ho khan trầm thấp, sau đó mới truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Tên hề nhảy nhót mà thôi."
Đại hán râu quai nón nghe vậy vẫn có chút lo lắng: "Mấy năm nay ngài dưỡng bệnh trên núi, năm năm trước bởi vì chuyện một đảng của Thái tử, nhà mẹ đẻ phu nhân cũng bị liên lụy, bị giáng chức Thái Nguyên, cho tới bây giờ vô vọng hồi kinh, Hầu gia đối đãi không còn thân hậu với phu nhân như ngày xưa, phu nhân uất ức thành bệnh, đại quyền trong phủ đều do Vương di nương cùng thứ tử kia khống chế, phu nhân duy nhất có thể trông cậy vào, cũng chỉ có ngài!"
Trong âm thanh Mộ Hành Phong mang theo một chút mệt mỏi: "Ta hiểu rõ."
Đại hán râu quai nón do dự nửa ngày, vẫn nói: "Ngay cả thân vương là cận thần thiên tử, nếu ngài đáp ứng hôn sự với quận chúa thân vương, chính là có thêm một trợ lực lớn, vô luận Vương di nương ở chỗ Hầu gia có bao nhiêu sủng ái, thứ tử kia của bà ta cũng không có khả năng vượt qua ngài. Chủ tử, đại trượng phu sao lo gì không có thê a!"
Ánh mắt Mộ Hành Phong lạnh lẽo vài phần: "Cát Hồi, ngươi là người giang hồ, khi nào cũng giống như một phụ nhân nội trạch?"
Đại hán râu quai nón tự biết mình lỡ lời, vội vàng nói: "Chủ tử tức giận, là thuộc hạ quá phận."
Mộ Hành Phong đau đầu xoa xoa mi tâm: "Đánh xe đi."
Những lời này của hắn ta hạ xuống, xe ngựa đột nhiên chấn động kịch liệt, Mộ Hành Phong vội vàng đỡ lấy cửa sổ xe mới ổn định thân hình.
Bên ngoài xe ngựa, đại hán râu quai nón cắn chặt răng, hai rìu giao nhau, mới hiểm trở đỡ được một thanh bạch đồng đao chém xuống ngang trời.
Bạch đồng đao chỉ là một thanh đại đao bình thường, tiếp giáp với hai lưỡi rìu được tinh luyện bằng sắt, trên bạch đồng đao lúc này mở ra mấy lỗ hổng, nhưng lực đạo kia lại chấn đến hổ khẩu của đại hán râu quai nón run lên, ngay cả xe ngựa cũng lui về phía sau nửa tấc, ngựa phát ra tiếng hí vang.
Đại hán râu quai nón sợ là gặp phải đối thủ khó chơi, một mắt đánh giá tướng lĩnh áo đen cưỡi ngựa xông tới chặn xe ngựa, quát: "Người tới là ai!"