Tướng lĩnh trẻ tuổi trên đại hắc mã thu hồi bạch đồng đao, một đôi mắt phượng xếch lên dốc hết khí phách ngông cuồng, ngày thường mặt ngọc, đi như La Sát.
Đại hán râu quai nón đang suy nghĩ đây là nhân vật nào, liền nghe tướng lĩnh kia thẳng thừng hô tục danh của Mộ tiểu Hầu gia: "Mộ Hành Phong!"
Một đôi tay thon dài ngọc bạch nâng rèm xe lên, Mộ Hành Phong nhìn Yến Minh Qua một thân nhung trang, trong con ngươi ôn nhuận hóa ra ý cười nhàn nhạt, ý cười sau lưng, lại là ai cũng không thấy rõ gì trong đó: "Tam sư đệ đều đã lớn như vậy rồi."
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, sắc mặt Yến Minh Qua có chút không dễ nhìn, năm hắn xuống núi mới mười bảy tuổi, lúc đó còn là một mảnh tâm tính thiếu niên, trong mắt Vệ Nhu và Mộ Hành Phong, hắn giống như là một thiếu niên chưa lớn.
Trong những năm tháng chôn vùi kia, trên núi có đại sư huynh ôn nhuận thanh nhã, nhị sư tỷ hơi động là gào hô to, tam sư đệ trầm mặc ngạo kiều, còn có tùy tùng đầu gỗ của tam sư đệ.. Thời gian thấm thoát, bọn họ ít nhiều đều thay đổi bộ dáng, mà nay lại gặp lại, cũng chỉ là cảm giác xa lạ cùng khoảng cách.
Lời này của Mộ Hành Phong giống như là mở ra một lỗ nhỏ ở trong ngực Yến Minh Qua, nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, trong lòng Yến Minh Qua cũng có vài phần chua xót, hắn nói: "Ngươi đã có lỗi sư tỷ."
Mộ Hành Phong nhìn thiếu niên tướng quân trên con ngựa cao to, đáy mắt có nhàn nhạt vui mừng, cũng có quá nhiều thứ khác, hắn ta cười khổ một tiếng nói: "Ngươi cũng từng là con cháu thế gia, cửa nhà thế gia, ngươi cũng nên rõ ràng. Nếu ngay từ đầu ta đã dẫn A Nhu về phủ, A Nhu từ nhỏ đã tự tại, ta làm sao nỡ để nàng ấy lãng phí nửa đời người ở hậu trạch? Ta biết làm thiếp là ủy khuất cho A Nhu, nhưng nàng ấy nguyện ý xuống núi, ta cũng phải cho nàng ấy một danh phận. Yến Hành, con cháu thế gia không dễ chịu, phu nhân thế gia cũng khó xử.. Mộ gia bây giờ hậu trạch không yên, tính tình A Nhu đơn thuần, nếu lúc này ta cưới nàng ấy, đây không thể nghi ngờ là đẩy nàng ấy lên đầu sóng ngọn gió."
Ánh mắt của Yến Minh Qua rét run: "Nếu như ngươi biết ngươi không thể bảo vệ được tỷ ấy, lúc trước vì sao phải chạm vào tỷ ấy?"
Những lời này vừa dứt, hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Yến Minh Qua nhìn khuôn mặt bệnh trạng tái nhợt của hắn ta, chậm rãi nói: "Mộ Hành Phong, sư phụ sư nương không có ở đây, ta sẽ che chở cho sư tỷ, chỉ cần tỷ ấy còn ở tây bắc một ngày, ngươi cũng đừng bước vào tây bắc một bước!"
Nói xong câu này, Yến Minh Qua quay đầu ngựa, hung hăng vung roi ngựa, ung dung mà đi.
Mộ Hành Phong nhìn gió tuyết xa xa, áo choàng đen trên lưng ngựa lay động đã đi xa, khóe miệng kéo ý cười, ôn nhu lại vô cùng lạnh như băng.
"Chủ tử?" Đại hán râu quai nón lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Lên đường đi." Mộ Hành Phong buông rèm xe xuống, ánh mắt tựa hồ theo ánh sáng trong xe cùng nhau hạ xuống.
Sao hắn ta lại chạm vào cô nương ấy?
Đó là cô nương hắn ta nhìn lớn lên, hắn ta chờ bao nhiêu năm, mới có thể đợi đến ngày nào đó cô nương có thể trở thành tân nương của hắn ta?
Thế nhân đều nói Mộ gia Đại công tử có phong cách quân tử, hắn ta cũng chưa bao giờ cho rằng mình là quân tử.
Nói hắn ta là tiểu nhân ti tiện phân lượng cũng quá nhẹ, hắn ta là ác quỷ bò ra bên bờ sông Vong Xuyên, khoác lên mình một túi da, hắn ta ở nhân thế tìm kiếm hết thảy tham lam.
Hắn ta muốn thứ gì đó, cho dù là thành mảnh vụn thành bột phấn, đó cũng chỉ có thể là của hắn ta, người khác đừng hòng mơ tưởng nhúng chàm mảy may!
Hoàng đồ bá nghiệp này, hắn ta muốn!
Cô nương trong lòng kia, hắn ta cũng muốn!
Hắn ta luyến tiếc tàn nhẫn với cô nương của mình, vậy thì dùng ôn nhu biên soạn một cái lồng giam đi, cho dù tính kế cả thiên hạ, cũng phải đem cô nương của mình vây ở trong lồng sắt.
Đem ôn nhu khắc vào trong xương cốt, chỉ là vì để mê hoặc cô nương của hắn ta mà thôi!
Khóe miệng của Mộ Hành Phong giương lên cao, cười thanh nhã như vậy, trong đôi mắt ôn nhuận, thần sắc lại âm nhu tàn nhẫn, giống như là người liên tục chết đuối không chịu buông một cọng rơm cứu mạng kia: "A Nhu, chờ ta trở lại."
* * *
Một tòa lầu dọc theo đường phố.
Trong cửa sổ hiên mở nửa, vừa vặn có thể nhìn thấy xe ngựa xanh chậm rãi chạy qua.
Niếp Vân hỏi một bên chính là Lục hoàng tử: "Điện hạ, là thuật sĩ đệ nhất thiên hạ Mộ Hành Phong, quý phi cấp tốc phái người từ kinh thành đưa thư tới, chỉ vì nói cho ngài biết hắn tới tây bắc này, ngài không có ý định gặp hắn sao?"
Vết thương trên vai Lục hoàng tử đã tốt lên, chỉ là hắn ta vẫn có chút sợ lạnh khoác áo lông cáo thật dày, còn mang theo vài phần khí chất thiếu niên, lười biếng mang theo vài phần tà khí: "Tam hoàng huynh năm lần đích thân đến núi Tiềm Long, mới mời được hắn xuống núi, nếu nói hai ba câu hắn liền đổi chủ, vậy thuật sĩ đệ nhất thiên hạ này như hắn sợ là sẽ khiến người ta cười."
"Vậy chúng ta cứ như vậy để cho hắn đi sao? Điện hạ, cái này.. Vô luận như thế nào vẫn là gặp mặt một lần.." Niếp Vân vẫn không đành lòng thấy Lục hoàng tử buông tha cơ hội tốt trước mắt.
Lục hoàng tử chỉ là thản nhiên lắc đầu: "Hắn chọn Tam hoàng huynh, bằng bản lĩnh của hắn, nếu là giúp Tam hoàng huynh thống nhất thiên hạ, tất nhiên danh thùy thiên cổ. Quyền cùng danh Tam hoàng huynh đều hứa hẹn cho hắn, vậy hắn còn thiếu cái gì?"
Niếp Vân suy nghĩ một chút, nói: "Tài? Mỹ nhân?"
Lục hoàng tử cười nhạo một tiếng: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn quyền cao chức trọng, còn có cái gì hắn không chiếm được? Đi thăm dò, vì sao hắn lại đến tây bắc trong lúc triều đình hết sức rung chuyển, có thể ở thời điểm này để cho hắn bỏ lại tất cả mọi thứ đến tây bắc, chỉ sợ đó mới là thứ hắn sau khi danh lợi song thu đều không cầu được."
Những lời này làm cho Niếp Vân giống như được xối nước lên đầu, vội vàng nói: "Thuộc hạ liền đi thăm dò."
"Chờ một chút." Lục hoàng tử gọi hắn ta lại: "Yến Hành đã có công lớn trong trận chiến ở Kim Đồng Quan, tìm một số vật hiếm lạ mang đến đó, đặc biệt là những thứ khiến nữ nhân thích."