Xuyên Thành Vú Em Của Bệnh Kiều Vương Gia

Chương 15

Vương phi?

Cố Viễn choáng váng, ngơ ngác nhìn về phía Lận Kính Trầm.

Trước tiên không nói đến chuyện vương triều quyền quý một chồng nhiều vợ là chuyện thường tình, nói về giới tính, vương triều cũng không đến mức chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái nam nam yêu nhau, khỏi bàn đến chuyện một Vương gia muốn lập một người đàn ông làm chính thê của mình.

Nhưng khuôn mặt người đàn ông kiên định, không giống như đang nói chơi.

Cố Viễn nhịn không được nhắc nhở hắn: "Nhưng ta là đàn ông, chắc chắn bệ hạ sẽ không để ngươi......"

"Cái này Viễn Viễn đừng lo," Đôi mắt đen láy của Lận Kính Trầm nhìn thẳng cậu, giọng nói không uy mà nghiêm, "Viễn Viễn chỉ cần hỏi lòng mình xem, có nguyện ý gả cho bổn vương hay không, còn những thứ khác, để bổn vương lo."

Lời người đàn ông nói cậu không thể tin được.

Nhưng Cố Viễn lại cảm thấy, nếu lời này phát ra từ miệng Lận Kính Trầm, cậu rất muốn tin một lần.

Cậu trộm liếc nhìn người đàn ông một cái, chỉ thấy đường cong trên khuôn mặt hắn lạnh lùng sắc bén tràn đầy nghiêm túc, hắn không chớp mắt nhìn mình, giống như là đang chờ đợi đáp án mà hắn đã hồi hộp bấy lâu nay.

Hắn ngồi ở nơi có ánh nắng chiếu vào giữa trời đông tuyết rơi, tóc đen búi cao chỉnh tề, áo mũ hoa lệ, ngón tay thon dài cố chấp nhấp một ngụm trà nóng, đẹp trai đến nỗi giống như thần tiên giáng trần, ánh nắng chiếu vào càng tăng thêm vài phần hơi thở của con người.

Trong lòng Cố Viễn nhanh chóng đập loạn không rõ vì sao.

Cậu hoảng loạn dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Biết rồi....... Ta, ta suy nghĩ cái đã."

"Được thôi." Lận Kính Trầm vui vẻ đồng ý, chậm rãi uống một ngụm trà nóng, "Đời còn dài, Viễn Viễn từ từ suy nghĩ."

"...... Ừm."

Sau đó không ai nói chuyện gì thêm.

Đình viện rộng lớn, chỉ còn lại hai người bọn họ, ngồi trong viện dưới mái hiên, uống trà cùng nhau.

Rõ ràng không một ai lên tiếng, cũng không làm gì, nhưng không biết vì sao, Cố Viễn lại cảm thấy bây giờ so với lúc chơi ném tuyết, còn vui vẻ thư giãn hơn rất nhiều.

**Sau hôm nay, có gì đó lặng lẽ thay đổi.


Cố Viễn vẫn theo thường lệ mỗi ngày đều cho Lận Kính Trầm bú sữa trị độc, vẫn là mỗi tối đều bị hắn cọ xát một phen, xong chuyện thì ngủ trong ngực hắn. Lận Kính Trầm trước sau không làm đến bước cuối cùng, nhưng những thứ khác thì chơi sao cũng được, mỗi đêm hắn đều đè Cố Viễn xuống sờ soạng một hồi.

Hạ nhân trong phủ không biết ai là người tiên phong, đều bắt đầu gọi Cố Viễn là chủ tử nhỏ, ngày thường có món gì ngon, Vương quản gia không đi hỏi Lận Kính Trầm nữa, trực tiếp mang thức ăn đến trước mặt cậu.

Những ngày tháng sau đó Cố Viễn càng thêm thoải mái, thậm chí cảm thấy cơ thể mình có chút béo hơn so với lúc vừa mới tới.

Dù sao có lẽ là gần cuối năm, có thể thấy Lận Kính Trầm càng ngày càng bận rộn, thường xuyên đến tờ mờ sáng hắn đã rời giường ra ngoài giải quyết công chuyện.

Mặc dù mỗi ngày hắn đều bận rộn giống như con quay, nhưng mỗi đêm vẫn muốn đè Cố Viễn chơi đùa một hồi đến khi mệt mới chịu đi ngủ.

Không dám giấu giếm gì, Cố Viễn đã bắt đầu lo lắng cho sức khoẻ ngày càng đi xuống của Lận Kính Trầm, sợ hắn có ngày đột quỵ.

Cậu lo lắng sốt ruột nói cho Lận Kính Trầm nỗi lo của mình, lúc ấy Lận Kính Trầm mới vừa quay về, y phục màu đen trên người nhiễm hơi thở gió tuyết lạnh như băng, đang ở bên mép giường hơ nóng bàn tay từ đèn cầy.

Cố Viễn biết, hắn làm nóng tay xong, sẽ tới ôm cậu. Cố Viễn lo lắng nhìn người đàn ông đẹp trai vẫn còn xuất hiện hai quầng mắt thâm đen nhợt nhạt như cũ trên mặt, từ tận đáy lòng khuyên can nói rằng thường xuyên thức đêm sẽ không đủ tinh lực*, nếu không đêm nay đừng làm gì cả, mà hãy ngủ cho thật ngon.

*Tinh thần và thể lực

Lận Kính Trầm không sưởi ấm hai tay nữa, đôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng híp lại.

Ngay lập tức Cố Viễn có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Lận Kính Trầm quay đầu nhìn về phía cậu, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi lặp lại lời cậu vừa nói, "Không đủ tinh lực?"

Cố Viễn gật đầu, một ngày người bình thường chỉ ngủ bốn năm tiếng, đương nhiên sẽ không đủ tinh lực.

Trong một giây cậu vừa gật đầu, người đàn ông liền duỗi tay lại, dưới tiếng kinh hô của cậu liền kéo cậu qua vững vàng đi về phía hồ nước nóng trong phòng ngủ. Khuôn mặt hắn hằm hằm không giống như muốn thân mật với cậu, Cố Viễn hoảng loạn nhìn hắn, "Ngươi muốn làm gì?"

"Trong khoảng thời gian này bổn vương không chăm sóc Viễn Viễn thật tốt, để Viễn Viễn suy nghĩ linh tinh," Lận Kính Trầm mỉm cười nhìn cậu, ngay lập tức Cố Viễn biết hắn đang nguỵ trang thành sói đói săn mồi, đánh mạnh lên thần kinh khẩn trương yếu ớt của cậu, "Đêm nay ta sẽ khiến Viễn Viễn nhìn xem, tinh lực của bổn vương đủ hay không đủ."

Hắn vừa dứt lời, Cố Viễn đã bị lột sạch quần áo, bị ném vào trong nước.


Cậu ở trong hồ nước nóng giãy giụa hai cái, liền có hai bàn tay to từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của cậu, đột nhiên có một cơ thể nóng hổi áp ở phía sau lưng Cố Viễn, thuần thục nhất mông cậu lên đặt trên đùi hắn, cặp mông chống đỡ cây gậy nóng hừng hực quen thuộc, nóng đến nỗi cả người cậu đều phát run.

Cậu bị bộ dáng này của Lận Kính Trầm làm cho sợ hãi, ủy khuất hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

Khuôn mặt thiếu niên mịn màng, lại được Lận Kính Trầm cưng chiều lên tận trời, bây giờ cơ thể trần như nhộng hai đôi mắt hồng hồng hỏi chuyện, quả thực giống như yêu tinh dụ người vậy.


Lận Kính Trầm bị bộ dáng này của cậu kích thích, đôi mắt càng thêm thâm trầm, hai răng nanh cọ nhau hơi mỉm cười, một tay thăm dò lỗ *** bị hắn mút mỗi ngày, đôi môi dán chặt bên tai Cố Viễn như ác ma nói nhỏ: "Muốn...... Chết trên người Viễn Viễn."

Khi sắc trời tờ mờ sáng, Vương quản gia gọi người đặt thùng nước ấm ở cửa phòng ngủ, nghe thấy âm thanh bên trong, lắc đầu rời đi.

Bên trong phòng ngủ, hơi thở ái muội mờ mịt suốt cả đêm nồng nàn đến dọa người, Cố Viễn ngồi trên bàn bên cửa sổ, trên người toàn là dấu vết xanh xanh tím tím, hai viên đầu v* bị mút sưng đỏ, so với ngày thường còn to hơn gấp đôi, nhìn kỹ còn có thể thấy vệt sữa đã khô xung quanh núm vú, trên bụng thì che kín tinh dịch trắng nồng của người đàn ông bắn lên.

Mà giờ phút này cậu đang chống hai tay về phía sau, hai chân banh ra đạp lên mép bàn, mặc cho người đàn ông không ngừng liếm mút lỗ *** bị chơi đến mềm nhũn.

Đôi mắt cậu đã khóc đến đỏ bừng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng: "Từ bỏ...... Ưm, muốn, muốn chảy......"

Người đàn ông giữa hai chân nghe vậy thấp giọng cười, lưu luyến dùng đầu lưỡi to liếm láp lỗ *** thiếu niên, khàn giọng nói hỏi: "Chỗ nào muốn chảy? Hửm?"

Cố Viễn bị chơi đến thần trí không rõ, khóc chít chít học theo người đàn ông nói lời dâm đãng: "Ưm, Viễn Viễn, lỗ *** của Viễn Viễn muốn chảy...... Huhu......"

Người đàn ông vừa lòng cười cười, đứng dậy khen thưởng hôn lên bờ môi nói chuyên dễ nghe của cậu thiếu niên, nói: "Sẽ không chảy ra ngoài, phu quân ăn hết nước dâm vào trong miệng rồi."

"Huhu——"

Quá biến thái, tên Lận Kính Trầm quá biến thái.

Người đàn ông nói xong lại bắt đầu hôn cậu, Cố Viễn cảm thấy da môi mình sắp bị cắn rách rồi, cậu liếc mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện đã có ánh nắng mặt trời chiếu vào.

"......"

Đây chính là mùa đông!

Thì ra đã lăn lộn đến khi trời sáng!

Cố Viễn khóc không ra nước mắt, thấy được người đàn ông trên người không có dấu hiệu ngừng nghỉ, cậu chỉ có thể khóc thút thít cầu xin, "Huhu, ta thật sự không được....... Ưm, nhẹ một chút, ngươi, ngươi muốn ta làm gì...... cũng được, ta muốn đi ngủ......"

Lận Kính Trầm cũng liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, một tia nắng mỏng manh chiếu vào bàn gỗ phía dưới Cố Viễn, vừa vặn chiếu vào ngón tay đang chống trên bàn của cậu, làm làn da vốn dĩ trắng nõn đến cơ hồ trong suốt, dưới ánh mặt trời thật đáng yêu làm sao.

Hắn dừng một chút, khàn giọng xác nhận, "Viễn Viễn làm gì cũng được hửm?"

"Ừm ừm," Cố Viễn sợ hắn lắm rồi, bây giờ cậu chỉ muốn đi ngủ thôi, vội vàng đồng ý, "Cái gì cũng được, chỉ cần kết thúc nhanh lên một chút huhu......"

"Được," Người đàn ông đứng lên, ánh mắt dính chặt trên lỗ *** phấn hồng của cậu, ngón tay cái nhịn không được xoa bóp vài cái, khàn giọng nói: "Vậy Viễn Viễn, ngươi ngồi vào nơi có ánh mặt trời chiếu vào, để ánh mặt trời chiếu vào lỗ *** cho ta nhìn kỹ, được không?"

Bình Luận (0)
Comment