Xuyên Thành Vú Em Của Bệnh Kiều Vương Gia

Chương 16

Thời tiết Đại Kinh giá lạnh vào mùa đông, có ánh mặt trời chiếu vào càng tốt hơn bao giờ hết.

Sáng sớm ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, trời còn chưa sáng hẳn, phần lớn mọi thứ trong phòng vẫn chìm vào bóng tối, chỉ có một khu vực nhỏ bên cửa sổ được chiếu sáng, mà nơi ánh sáng chiếu vào lại là, lỗ *** hồng nhạt chậm rãi chảy nước dâm vừa bị người đàn ông chơi đùa tàn bạo.

Cố Viễn ngồi ở nơi có ánh sáng, để ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào lỗ *** bí ẩn nhất của mình, hai chân cậu dang rộng, ngồi trên bàn mặc cho người đàn ông ở cách đó không xa quan sát.

Toàn thân cậu bị tư thế này làm cho ửng hồng, lỗ *** dưới ánh sáng chiếu vào hưng phấn mà chảy nước.

Tú sắc khả xan*.

* chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Trong đầu Lận Kính Trầm đột nhiên hiện ra bốn từ này.

Hắn đứng không xa cũng không gần, ánh mắt gắt gao khoá chặt lỗ *** bị mình chơi đùa một đêm, mắt thấy lỗ *** dưới tầm mắt của hắn co rụt lại vài cái, sau đó phụt ra một dòng nước dâm xinh đẹp, hầu kết không nhịn được mà ực ực mấy cái.

"Viễn Viễn đẹp quá." Giọng nói của người đàn ông vừa trầm thấp lại nguy hiểm, khàn giọng đến cùng cực.

"Huhu——" đừng nói chuyện như vậy vào lúc này.

Da mặt cậu nóng lên, ngón chân đáng yêu trắng nõn bởi vì xấu hổ mà hưng phấn kẹp chặt lấy mép bàn, cậu nhắm mắt lại, giống như làm vậy có thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ bị người đàn ông quan sát nơi riêng tư trần trụi.

Kỳ thật cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý người đàn ông sẽ tuỳ lúc xông lên thè chiếc lưỡi to dày không ngừng liếm mút lỗ *** sưng tấy của cậu, rõ ràng suy nghĩ này chỉ mới le lói, vậy mà lỗ *** đã bắt đầu cảm thấy nóng rực, giống như việc người đàn ông ngày đêm dùng đầu lưỡi liếm láp chỗ đó, đã thành công làm lỗ *** Cố Viễn nhớ kỹ vấn vương hơi ấm của nó.

Thậm chí...... Lỗ *** Cố Viễn co rụt lại thật chặt, thật ra cậu cảm thấy từ tận đáy lòng, cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị cho con *** người đàn ông tiến vào. Trong khoảng thời gian này, hai người lúc nào cũng ngủ chung với nhau, chơi đùa đa dạng thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần, toàn thân Cố Viễn từ trên xuống dưới, từng phân từng tấc da thịt đều để lại dấu vết chạm qua của người đàn ông, ngay cả lỗ *** cũng thế, tuy rằng con *** của hắn chưa tiến vào, nhưng ngón tay và đầu lưỡi đã sớm vuốt ve mỗi tấc thịt non bên trong.

Đôi khi Lận Kính Trầm cứng đến mức không chịu nổi, hắn sẽ để cậu tự vạch *** mình ra cho hắn ăn, sau đó điên cuồng tự mình thủ dâm, rồi bắn nùng tinh lên lỗ *** Cố Viễn.


Đôi khi Cố Viễn muốn nói rằng 'nếu không ngươi vào đi', nhưng cậu vẫn chưa nói ra miệng. Một là cậu có chút sợ đau, hai là...... Cậu cảm thấy Lận Kính Trầm đang đợi, đợi mình đồng ý làm vương phi của hắn.

Nhưng hôm nay người đàn ông biến thành như vậy......

Cố Viễn cắn môi, lông mi dài run rẩy, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau, tư thái cung kính mặc cho người khác tuỳ ý xâm phạm.

Lận Kính Trầm nhìn thiếu niên bây giờ, ánh mắt âm trầm đến dọa người, hắn đang muốn tiến lên, con mắt lại lơ đãng liếc nhìn đồ vật trên bàn, ngừng lại, tay duỗi qua.

Cố Viễn đợi hồi lâu, người đàn ông vẫn không có động tác gì tiếp theo, cậu vừa xấu hổ lại tức giận, mở bừng mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt —— Lận Kính Trầm không biết đã cầm giấy bút từ khi nào, đang đứng ở trước bàn cầm bút vẽ lên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, trên tờ giấy Tuyên Thành phác hoạ vài đường nét, rõ ràng là đang vẽ mình vào giờ phút này đây mà!!!

Đùi Cố Viễn theo bản năng muốn khép chân lại, rất nhanh lại bị người đàn ông bẻ ra, cậu ủy khuất nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Không được...... Không được vẽ ta lúc này!"

Người đàn ông không dao động, nói: "Vậy Viễn Viễn tự vẽ mình, ta không vẽ, được không?"

Cố Viễn: "Làm sao ta vẽ......"

Lận Kính Trầm vững vàng phát hoạ hình dáng lỗ ***, nói: "Viễn Viễn cúi đầu nhìn xem."

Cố Viễn ngu ngơ không hiểu gì, nghe lời hắn nói cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới hiểu lời Lận Kính Trầm nói—— Lúc nãy Lận Kính Trầm sợ mặt bàn làm lạnh cậu, khi hắn đặt cậu trên bàn, cố ý lót một sấp giấy Tuyên Thành thật dày dưới mông, bây giờ lớp giấy Tuyên Thành đã sớm bị nước dâm của cậu làm ướt thì không nói, nhưng bởi vì ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào lỗ *** cậu, phương hướng chiếu vào vừa vặn để lại cái bóng mơ hồ của lỗ *** trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, từ xa nhìn lại, quả thực giống như cậu đang dùng d*m thủy của mình vẽ ra hình dáng lỗ ***, giấy Tuyên Thành dưới mông vẽ y đúc lỗ *** của cậu!

Cố Viễn đang bị cảnh tưởng dâm loạn này làm cho vô cùng hoảng sợ không kịp phục hồi tinh thần, ánh mắt Lận Kính Trầm đột nhiên nhìn về phía đồ nghiên mực, giọng nói nghiêm túc của người đàn ông vang lên từ phía trên, "Viễn Viễn, cho ta mượn chút nước, mài mực."


"......" Cố Viễn ngơ ngác ngẩng đầu, "Nước..... Gì?"

Lận Kính Trầm hơi mỉm cười, "Nước *** của Viễn Viễn."


"Đùng", Cố Viễn cảm thấy khuôn mặt mình xấu hổ muốn nổ tung, cậu nhìn đồ nghiên mực, run rẩy muốn nhỏ giọt nước dâm vào đồ nghiên mực, nhưng loay hoay một hồi vẫn không được, cậu khóc nức nở nói: "Nhỏ, nó không chịu nhỏ vào......"

"Viễn Viễn ngồi xổm lên, bổn vương sẽ đặt nghiên mực ở dưới lỗ *** Viễn Viễn là làm được." Lận Kính Trầm cực kỳ vui lòng đưa ra ý kiến.

Cố Viễn dùng lý trí còn sót lại cuối cùng nghĩ đến hình ảnh kia...... Tư thế đó chẳng khác nào đi tiểu bằng bướm giống con gái trước mặt Lận Kính Trầm! Cậu điên cuồng lắc đầu, "Không, Ưm...... Đừng...... Như vậy......"

"Chậc," Lận Kính Trầm cười nhạt, không ép buộc cậu nữa, hắn sợ rằng nếu mà ép nữa thì cậu sẽ chạy mất, nghĩ một chút rồi nói: "Vậy Viễn Viễn đổi thành tư thế quỳ được không? Giống tư thế hay làm khi đút ta ăn bướm đó."

......

"Viễn Viễn giỏi quá, chảy nhiều một chút."

Trong phòng bây giờ đầy đủ ánh sáng, tia nắng chiếu rọi vào bàn xuyên qua cửa sổ, trên bàn là một cậu thiếu niên trần trụi trắng nõn đang quỳ bò, vòng eo hơi sụp xuống, cái mông tròn vo no đủ nhếch cao lên. Chóp mũi và hốc mắt cậu đều đỏ ửng, môi thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mê người, mà ở đằng sau cậu, là một người đàn ông cường tráng mạnh khoẻ, trong tay hắn đang cầm đồ nghiên mực loại tốt nhất, hắn đặt đồ nghiên mực dưới mông cậu thiếu niên.

"Tõm."

Hắn vừa dứt lời, một giọt nước dâm sền sệt chảy ra từ giữa đùi thiếu niên, nhỏ vào nghiên mực trong tay người đàn ông.

"Ngoan lắm." Người đàn ông không tiếc lời khen ngợi cậu.

"Huhu——" Thiếu niên khóc nức nở một tiếng, cánh mông co rụt lại vài cái, lại nhỏ thêm một bãi nước dâm vào đồ nghiên mực. Tay còn lại của người đàn ông cầm lấy thạch mài mực, nước dâm của thiếu niên vừa rơi xuống, hắn vừa mài mực bằng nước dâm.

Vừa làm vừa nói: "Ừm, nhiêu đây đủ để vẽ *** của Viễn Viễn rồi..... Có thể vẽ vú sữa và cặp mông nhỏ, nhỏ thêm vài giọt nữa, ừm, bây giờ đủ để vẽ vòng eo nhỏ và giữa hai chân của Viễn Viễn rồi......"

"Huhu...... Đừng nói nữa......" Dùng nước dâm cậu mài mực, người đàn ông lại vẽ ra bộ dáng dâm mĩ nhất của mình, Cố Viễn chỉ thoáng tưởng tượng một chút, liền cảm thấy xấu hổ cả người nóng lên, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Người đàn ông phác hoạ xong xuôi sau một hồi hạ bút, hắn để Cố Viễn đổi thành tư thế ban đầu, bắt đầu vẽ xuống những cảnh đẹp mà hắn nhìn bằng đôi mắt lên giấy.

Sau một hồi lâu, bức tranh cuối cùng cũng hoàn thành, thiếu niên cạn kiệt sức lực nằm liệt trên bàn, hắn đi qua ôm lấy cậu thiếu niên, hôn lên từng tấc da thịt trên người thiếu niên, khi ánh mắt mê ly nhiễm đầy tình dục của Cố Viễn nhìn về phía mình, hắn liền hôn lấy môi cậu: "Viễn Viễn, ta sẽ xuất binh đi đánh giặc ở Tái Bắc khoảng nửa tháng."

Bình Luận (0)
Comment