Xuyên Thành Vú Em Của Bệnh Kiều Vương Gia

Chương 17

"Cái gì?" Cố Viễn bừng tỉnh, quay đầu nhìn hắn, "Vì sao đột nhiên muốn đi đánh giặc?"

Người đàn ông đột nhiên bị cậu đẩy ra, theo bản năng nhíu mày một chút, cúi đầu muốn hôn cậu tiếp, Cố Viễn không chịu, quay mặt đi, nói: "Nói rõ ràng trước đi."

Lận Kính Trầm bất đắc dĩ, không nỡ làm mạnh tay với cậu, đành phải trừng phạt mà đuổi theo cắn mạnh lên bờ môi cậu, sau đó nói: "Vốn dĩ ta chính là võ tướng, dẫn binh đi đánh giặc là chuyện thường tình, Viễn Viễn không biết sao?"

Phải vậy không?

Dù sao Cố Viễn cũng là người hiện đại, nghe thấy loại chuyện như dẫn binh đi đánh giặc sẽ không nhịn được mà sợ hãi, nhưng giọng điệu Lận Kính Trầm thật nhẹ nhàng, giống như đây là chuyện đơn giản bình thường không có gì lạ, Cố Viễn có chút thả lỏng, cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Chừng nào ngươi đi?"

Lận Kính Trầm nói: "Ba ngày sau."

"Nhanh vậy sao?" Cố Viễn giống như một ông cụ non nhíu mày, "Vậy chừng nào ngươi về?"

"Sao vậy?" Lận Kính Trầm nhướng mày, "Viễn Viễn nhớ ta hả?"

"Còn lâu nhá!" Cố Viễn theo bản năng xù lông, thấy khuôn mặt Lận Kính Trầm tỏ vẻ không tin, cậu lập tức ấp a ấp úng viện cớ, "Ta chỉ muốn, ngươi về sớm một chút, để ta sớm làm cho xong chuyện......" Cậu nói đến này, đột nhiên nhớ tới, "A đúng rồi, nếu mà lên chiến trường thì độc trong người ngươi phải làm sao bây giờ?"

Đôi mắt cậu lập tức lấp lánh, hưng phấn lên hẳn: "Có phải ta sẽ đi cùng ngươi không?"

Như vậy lúc nào Lận Kính Trầm cũng sẽ nằm trong tầm mắt cậu, hắn có nguy hiểm gì cậu sẽ là người biết đầu tiên!

"Không được," Buồn thay Lận Kính Trầm dứt khoát từ chối, "Chiến trường nguy hiểm, ngươi không thể đi, chất độc của ta trong khoảng thời gian vừa qua đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải mỗi ngày uống sữa mới có thể giảm cơn đau, ngươi yên tâm ở nhà đi, chờ ta quay về."

Cố Viễn bất mãn, nghiêm túc nói: "Nhưng mà ta muốn đi cùng ngươi."

Hai mắt thiếu niên sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía hắn hoàn toàn là sự ỷ lại cùng lo lắng.

Lận Kính Trầm không nhịn được, cúi đầu hôn cậu một cái, dỗ dành: "Viễn Viễn ngoan."

"Được thôi......" Nghĩ đến chuyện ba ngày sau đối phương sẽ lên đường, ngày về thì chưa biết, Cố Viễn liền ủ rũ, người còn chưa đi cậu đã bắt đầu thấy nhớ.

Cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Lận Kính Trầm, nhìn về phía ánh mắt tràn đầy ôn nhu của hắn khi nhìn cậu, nghĩ một chút, cậu cắn môi lắc mông, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông chủ động mở chân ra, hai đôi mắt sáng lấp lánh hoà cùng với khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: "Đi rồi thì không ăn được, ngươi có muốn ăn lỗ *** nhiều thêm một chút không?"

Hồn nhiên lại dâm đãng, giống như yêu quái hút tinh khí.

Trong lòng Lận Kính Trầm lập tức mãn nguyện, hắn quỳ một gối nhìn thiếu niên chủ động mở hai chân ra, cong môi khàn giọng nói: "Đương nhiên, cảm ơn vì đã có lòng."

Giọng người nói dần dần biết mất, thay vào đó là tiếng nước nhóp nhép cùng âm thanh rên rỉ vang lên trong phòng một lần nữa.

**

Ba ngày tiếp theo, Cố Viễn trở nên vô cùng dính người, không chỉ có buổi tối cậu chủ động ở lại phòng ngủ Lận Kính Trầm, thậm chí còn tự nguyện phối hợp chơi các loại play đa dạng với Lận Kính Trầm, đôi khi ở trên giường, cậu sẽ chủ động vạch *** mình ra mời người đàn ông nhấm nháp.

Ba ngày nay, lỗ *** Cố Viễn hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, hoặc là bị ngón tay thon dài của người đàn ông xoa bóp, hay là bị môi lưỡi của hắn hung hăng liếm mút, có khi lỗ *** sẽ bị côn th*t đâm ở bên ngoài đến nước sốt văng đầm đìa.

Đúng giờ Vương quản gia sẽ đưa cơm tới cửa, Cố Viễn thường xuyên bị người đàn ông ôm vào lòng, lỗ *** kẹp chặt con *** của người đàn ông, sau đó người đàn ông sẽ ôm cậu ngồi lại trên đùi, đút cậu ăn từng miếng, có khi đút được đến giữa chừng, hắn sẽ nâng cậu ngồi lên bàn, trần trụi banh hai chân trở thành bữa ăn ngon của người đàn ông.

Thậm chí có một lần, Lận Kính Trầm muốn ôm cậu đi tiểu, bị Cố Viễn đỏ mặt thề sống chết ngăn cản.

Lận Kính Trầm đáng tiếc nói, "Viễn Viễn còn xấu hổ với ta sao, vậy thôi, để lần sau."

Lần sau cái quần què!


Cố Viễn trừng hắn, "Đừng có mơ!"

Lận Kính Trầm không nói lời nào chỉ cười, ôm cậu trở về giường, tiếp tục lăn lộn.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái liền tới ngày Lận Kính Trầm xuất binh ra chiến trường.

Lúc Cố Viễn tỉnh dậy buổi sáng, tia nắng ban mai nhỏ bé đã chiếu rọi bên ngoài, khoảng trống bên cạnh giường đã không còn độ ấm.

Lận Kính Trầm đã rời giường từ rất lâu rồi.

Cậu ngẩn ra, vội vàng rời giường, thay quần áo xong, đẩy cửa phòng xông ra ngoài.

Vương quản gia đang canh ở cửa, hốc mắt ông có chút hồng hồng, thấy cậu đi ra, đôi mắt chợt sáng ngời, cả người lảo đảo xông tới, nói thẳng: "Ai da chủ tử nhỏ của ta ơi, cuối cùng ngài cũng dậy rồi! Ngài còn không tỉnh dậy, Vương gia sẽ đi mất!"

Cố Viễn cũng không quay đầu lại mà chạy ra bên ngoài, "Người đâu? Sao ngươi không gọi ta dậy?"

"Vương gia không cho nô tài gọi ngài dậy! Sợ ngài dậy sớm sẽ không thoải mái!" Vương quản gia đi theo sau cậu, chỉ đường, "Vương gia đang ở tiền viện sắp xếp binh lính! Sắp đến giờ xuất phát rồi!"

Cố Viễn nghe vậy, cắn răng nhanh chân chạy đi, Vương quản gia ở đằng sau cậu đã không còn thấy tăm hơi.

Lận Kính Trầm......

Tiền viện.

Lận Kính Trầm sắp xếp xong binh lính, phó tướng bên cạnh tiến lên, chắp tay nói: "Vương gia, tới giờ rồi."

"Ừ." Lận Kính Trầm gật đầu, xoay người hai mắt nhìn về phía hậu viện một hồi, xoay người, "Khởi binh, xuất phát!"

"Tuân lệnh!"

Bên ngoài phủ chỉ có vài vị tướng binh cùng nhau xuất chiến trận này, đội quân lớn đang chờ ở ngoài thành, Lận Kính Trầm mặc một bộ áo giáp sắt, tóc đen được búi cao, đứng yên bất động mặc cho gió mạnh thổi tới.

Mọi người nghe lệnh, đang chuẩn bị xuất phát, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo "Lận Kính Trầm!"

Trong nháy mắt bước chân ra cửa của Lận Kính Trầm cứng lại, hắn quay đầu nhìn lại.

Là Cố Viễn, cậu mặc một bộ y phục đỏ trắng đan xen, đang từ bên trong hậu viện chạy nhanh hướng về phía hắn trên con đường nhỏ.

Tướng quân mặc một bộ áo giáp lạnh băng hướng về phía cậu giang rộng hai tay, làm trò trước mặt mọi người, ôm chặt cậu thiếu niên nhào vào lòng mình, bọn họ nghênh đón cơn gió lạnh thổi tới, ôm chầm nhau lấy nhau.

Hai tay hắn ôm chặt Cố Viễn đến phát đau, nhưng giờ phút này cậu không rảnh để bận tâm, cậu thở hổn hển dựa vào lòng ngực nóng bỏng của Lận Kính Trầm sau khi chạy như điên đến gặp hắn, rồi nói: "Lận Kính Trầm, bình an trở về, ta ở nhà chờ ngươi."

Hai tay Lận Kính Trầm nắm thật chặt, "Khi ta trở về ngươi sẽ làm vương phi của ta sao?"

Cố Viễn nghĩ nghĩ, "Trở về ta sẽ nói cho ngươi biết."


"Được." Lận Kính Trầm cười nhẹ một tiếng, buông cậu ra, dừng khoảng hai giây, cúi người hôn lên trán cậu một cái, nói: "Bổn vương đi đây."

Không thể trễ giờ được.

Cố Viễn gật gật đầu, "Đi đi."

Lận Kính Trầm nhìn cậu, sau một lúc lâu, buông hai tay ra, thẳng lưng, tướng quân mình đồng da sắt bất khả xâm phạm dần dần rơi vào lưới tình với cậu thiếu niên. Hắn nhìn Cố Viễn thật sâu, quay đầu, giơ tay phải lên, lớn giọng nói: "Xuất phát!"

"Tuân lệnh!" Mọi người đồng thanh hô to, giọng nói dõng dạc vang vọng khắp phủ hoà vào từng luồng gió mạnh cực kỳ oai phong.


Cố Viễn đứng yên tại chỗ, nhìn Lận Kính Trầm, áo giáp chỉnh tề, ngẩng cao đầu xuất phát.

Hình ảnh cuối cùng khi cậu nhìn thấy hắn, chỉ còn lại góc áo choàng đỏ thẫm bay liên tục trong gió.

Cố Viễn nhấp môi, khi không còn nghe thấy âm thanh của những người đó nữa, mới xoay người về phòng.

Vừa xoay người, cậu lại bị Vương quản gia ở đằng sau làm cho hoảng sợ —— người đàn ông trung niên hốc mắt hồng hồng, trề môi rưng rưng nước mắt, vẻ mặt ai oán nhìn cậu. (nhìn ông này thật sự rất giống ông quản gia của Lục thiếu chủ trong Khanh Khanh Nhật Thường =)))

"?"Cố Viễn không rõ nguyên nhân, cẩn thận hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Cậu nghĩ nghĩ, "Nhớ Vương gia nhà ngươi sao?"

Vậy cũng không đến mức phải khóc chứ!

Ai ngờ đối phương nghe vậy vẻ mặt càng thêm ai oán, nhìn cậu hỏi, "Chủ tử nhỏ, ngài còn chưa đồng ý làm vương phi của Vương gia sao?"

"Khụ," Cố Viễn không ngờ cuộc đối thoại tán tỉnh vừa rồi của cậu và Lận Kính Trầm bị người ngoài nghe thấy rõ ràng, lập tức có chút xấu hổ, "Không phải ta đã nói, chờ hắn trở về, sẽ nói cho hắn nghe sao...... Ta đang suy xét thôi mà."

Kỳ thật cậu căn bản không cần phải suy xét gì thêm, Lận Kính Trầm nhất định đã biết câu trả lời của cậu, chờ hắn trở về, đương nhiên cậu sẽ đồng ý.

Nhưng trước mặt hạ nhân, cậu vẫn nên rụt rè một chút chứ.

Cậu vừa dứt lời, biểu tình ai oán vừa rồi của Vương quản gia bây giờ còn có chút phẫn nộ, ông nghẹn một cục trong miệng, khoé miệng run rẩy nửa ngày muốn nói cái gì đó, cuối cùng không nói gì hết, quay đầu liền đi!

Cố Viễn: Ủa alo?

Mấy ngày sau kể từ cuộc nói chuyện hôm đó, thái độ của Vương quản gia đối với cậu có chút kỳ cục, tuy rằng không có hành động trốn tránh, nhưng khi Cố Viễn ăn hai bữa cơm này, ông đều đứng bên cạnh vẻ mặt bực bội nhìn cậu, Cố Viễn ngồi ở dưới mái hiên ngoài phòng đọc sách, lão cũng đứng một bên vẻ mặt ai oán.

Lận Kính Trầm đã đi được một ngày rồi, vốn dĩ tâm trạng Cố Viễn không được tốt, lại bị một người đàn ông trung niên dung mạo bình thường lúc nào cũng xụ mặt đứng bên cạnh cậu, Cố Viễn khó chịu bực mình, ném sách đi, trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Có rắm thì thả."

Vương quản gia chép miệng nói, "Vương gia không cho nô tài nói."

"Ta cho ngươi nói," Cố Viễn nói: "Hắn không có ở nhà, ngươi nói cho ta nghe ta cũng sẽ không nói cho hắn biết, có chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm."

Vương quản gia trầm mặc một lát, không biết là đang suy nghĩ cái gì, lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh dũng hy sinh, lên án nói: "...... Nô tài chỉ là uất ức thay cho Vương gia, hắn vì ngài mà chủ động xin ra trận, trước khi đi, ngài còn không nói cho hắn nghe một câu trả lời rõ ràng chính xác có làm Vương phi của hắn hay không!"

Cố Viễn sửng sốt, nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời nói của đối phương, "Cái gì mà vì ta xin ra trận?"

Vương quản gia lau nước mắt, "Ngài xem! Từ trước đến nay Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh*, hắn nói chỉ cưới ngài làm vương phi, tuyệt đối không cưới người khác! Nhưng hắn là Vương gia, muốn cưới một người đàn ông làm Vương phi thì chung quy nói dễ hơn làm! Sao bệ hạ có thể thuận theo ý hắn! Vương gia liền...... Liền chủ động xin ra trận, nhận chuyện người khác không dám làm, nghĩ rằng nếu thắng trận, liền coi đây là lợi thế, yêu cầu bệ hạ ban hôn!"

* "Nhất ngôn cửu đỉnh" có nghĩa là lời nói có giá trị, nghĩa đen là nặng như 9 cái đỉnh bằng đồng

"Đối thủ là tộc Khiết Đan nham hiểm nhất cả nước! Triều đình của chúng ta nếu mà đánh trận với bọn họ, tướng quân bên ta dù có anh dũng đến đâu cũng khó mà toàn thây trở về, nói không chừng sẽ bỏ mạng ở nơi lạnh giá khổ cực kia! Vì vậy không một ai dám nhận chuyện này, Vương gia nhà ta lại chủ động muốn nhận, đều là vì một câu đồng ý của ngài, chỉ để quang minh chính đại cưới ngài về làm Vương phi! Trước khi hắn đi, ngay cả một câu trả lời chắc chắn ngài cũng không chịu nói! huhu—— Vương gia số khổ của ta ơi!"

Lão lấy tay lau lau nước mắt, giây tiếp theo, bàn tay đang nắm chặt khăn tay bị một bàn tay run rẩy khác bắt lấy, khuôn mặt cậu không còn một giọt máu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng ông, hỏi: "Những lời ngươi nói, đều là thật sao?"

"Chắc chắn không thể chắc chắn hơn, sao nô tài dám nói dối chủ tử!"

Vậy Lận Kính Trầm hắn........

Cố Viễn nhớ lại giọng điệu nhẹ nhàng của người nọ ngày hôm qua, giống như trước khi đi muốn dành những lần ôm cả đời của hắn đều gói ghém vào một lần chia li này, trong nháy mắt, cậu bị một cảm xúc chưa từng có chiếm lấy từng mạch máu đang sôi sục trong người cậu.

Cậu buông tay ra, khuôn mặt bình tĩnh đến dọa người, "Người đâu! Chuẩn bị ngựa!"

Bình Luận (0)
Comment