[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 149

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 141
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi Tô Quát đi đến phòng luyện tập, liền thấy Tiếu Dao cột tóc, bím tóc ngắn ngủn, đang ép chân trên xà. Anh ta đẩy cửa đi vào, nhìn một hồi, sau đó cười nói: "Sư đệ, còn đang luyện sao."
Tiếu Dao nghe vậy xoay đầu lại, trên mặt mồ hôi ròng ròng, nói: "Diễn xuất kết thúc?"
Tô Quát gật gật đầu, nói: "Đừng luyện, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn khuya đi."
"Vậy anh đợi một lát, em trở về tắm rửa."
Phòng luyện tập của họ là phòng tạm thời, tắm rửa phải về khách sạn. Bất quá khách sạn chỉ ở cách vách, cũng không xa. Thời tiết dần dần nóng lên, lúc Tiếu Dao ra ngoài đã không có mặc áo khoác lại, Tô Quát ở phía sau cậu đi tới, nhìn thấy áo sơmi của cậu đều ướt đẫm, dán vào lưng, đại khái gió thổi vẫn là lạnh, Tiếu Dao kéo dãn vai lưng, vòng eo đã lộ ra, thế nhưng mơ hồ thấy được hai hõm eo nhợt nhạt.
Sư đệ này của anh ta thân hình kỳ thật là rất đẹp, chỉ là không đủ mềm, nhưng mềm chuyện này là dựa vào huấn luyện ngày sau, có thể tưởng tượng trải qua một đoạn thời gian nỗ lực, mức độ nâng cao dáng người của Tiếu Dao
Tiếu Dao bỗng nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn thoáng qua, nói: "Có phải trời mưa hay không?"
Cậu mới vừa nói xong, liền cảm giác tí tách tí tách, có mưa nhỏ đã bắt đầu rơi.
Chờ sau khi cậu tắm rửa xong cùng Tô Quát cùng nhau ra ngoài, mưa đã lớn hơn. Mưa tháng hai, vẫn là rất lạnh, hai người chống ô che mưa đi ra từ khách sạn, Tô Quát nói: "Có người đề cử cho tôi một quán bán xiên, ở trong một con hẻm nhỏ, chúng ta đi thử xem."
Có xe lái qua, Tiếu Dao sợ bắn ướt quần áo Tô Quát, liền kéo anh ta một cái. Mưa đánh vào dù lạch cạch rung động, cả con đường đều là hơi nước, tiểu khu kia cách chỗ bọn họ không tính quá xa, bọn họ là đi bộ đi. Tô Quát vừa đi vừa nói: "Hôm nay sư phụ lại gọi điện thoại cho tôi, hỏi cậu ở bên này thế nào, sư phụ ông ấy là rất quan tâm cậu."
Tiếu Dao liền cười, nói: "Ông ấy bảo em học thuộc ca từ Mẫu Đơn Đình đó, nói muốn em phải thuộc hết tất cả, còn nói lần sau gặp mặt thì phải kiểm tra."
"Là cái dạng này, lúc trước tôi cũng vậy, phàm là từ của vở kịch diễn xuất, mặc kệ có phải từ của tôi hay không, đều phải toàn bộ học hết." Tô Quát đi một hồi, đột nhiên hỏi: "Tôi nghe bọn họ nói, cậu yêu đương??"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, liền có chút ngượng ngùng, hỏi: "Sư huynh nghe ai nói?"
"Nói cậu thường gọi video với đối tượng của cậu, mọi người đều thấy được, là ai nha, cậu giấu kín như vậy, Chu Hải Vinh sao, hai người hợp lại rồi?"
Tiếu Dao liền cười, nói: "Không phải......"
Cậu liền có chút xấu hổ, nghĩ kế tiếp chính mình liền phải nói là anh trai Chu Hải Vinh, quả thực chỉ cảm thấy thẹn: "Vừa mới bắt đầu qua lại, về sau giới thiệu cho sư huynh quen biết."
Tô Quát liền nói: "Vẫn là đào hoa của cậu tốt."
"Sư huynh có người mình thích không?"
Tô Quát liền cười, nói: "Không có, trước mắt tôi chỉ muốn hát cho tốt."
Ngẫu nhiên cố nhiên sẽ tịch mịch, nhưng trước mắt với anh ta mà nói, hát tuồng quan trọng nhất, anh ta khát vọng với danh lợi và nghệ thuật, càng vượt xa qua tình yêu. Đại khái cũng bởi vì cái này, thiên tư không bằng Tiếu Dao, cũng sẽ ngẫu nhiên tổn thương lòng anh ta.
Tiệm xiên kia mở ở đầu ngõ, vị trí địa lý cũng rất hẻo lánh, bọn họ hỏi người, vòng đi vòng lại đi một hồi lâu mới tìm được. Bên ngoài đen như mực, đèn đường cũng rất tối, ai biết vào trong tiệm, lại thấy tràn đầy người, ông chủ nói với bọn họ, hiện giờ đã ngồi đầy, nếu nguyện ý thì, có thể ở bên ngoài chờ một lát.
Tô Quát liền nhận một bảng số, cùng Tiếu Dao ở bên ngoài chờ, trừ bọn họ ra, còn có hai ba cá nhân ở bên ngoài chờ, không có chỗ ngồi, trong tiệm nhiều người lại chen chúc, bọn họ liền đứng ở ven đường, bung dù đứng dưới mưa đêm. Mùi hương xiên không ngừng mà bay ra, Tiếu Dao thật đúng là cảm thấy đói bụng, cậu gần nhất lượng vận động đặc biệt lớn, thân thể rắn chắc hơn rất nhiều, ăn uống cũng nhiều rất nhiều, buổi tối không ăn cái gì, nửa đêm đều sẽ đói tỉnh. Chu Hải Quyền nói cậu đây là đang lớn lên.
(Tình dữ mấy má ui)
23 còn có thể có nhảy vọt, cậu tuổi này, xác thật còn có khả năng thật sự cao lên.
Có lẽ là tâm hữu linh tê, cậu vừa nhớ đến Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền đã gọi điện thoại qua, Tiếu Dao một bàn tay cầm ô, ở trong tiếng mưa rơi tích táp nói: "Em đang ở bên ngoài."
Chu Hải Quyền hỏi: "Trời mưa?"
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, nói: "Em với sư huynh cùng nhau ra ngoài ăn bữa ăn khuya, anh mới trở về?"
"Ừm, vừa đến nhà," Chu Hải Quyền nói, "Vậy em ăn trước đi, trở về lại nói."
Chu Hải Quyền cúp điện thoại, liền xuống lầu, dì Vương đã chuẩn bị xong cơm chiều, Chu Đồng đã đang ăn, anh kéo ghế dựa ngồi xuống, hỏi: "Lão nhị vẫn là không trở về?"
"Đã trở về, bất quá nói cậu ấy ở bên ngoài ăn qua, không đói bụng." Dì Vương nói.
Chu Hải Quyền cũng không quá đói, chỉ uống lên chén canh đã lại lên, Chu Đồng nói: "Khẳng định lại đi lên vội vã video với Tiếu Dao đi." Cô nói rồi buông đũa, quay đầu nhìn về phía dì Vương, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu mà nói: "Ai dì nói em ấy sao mà cứ như đột nhiên thay đổi một người khác, em ấy trước kia không như vậy nha."
Dì Vương cười nói: "Vậy không khá tốt sao, cũng nên sống có chút khói lửa nhân gian."
"Cháu là cảm thấy tuổi tác nó cũng không nhỏ, kết quả hiện tại cứ giống như đứa nhóc 3 tuổi," Chu Đồng lắc đầu, cầm lấy chiếc tiếp tục ăn, "Nó hiện tại với lão nhị hoàn toàn đổi cho nhau, lão nhị cả ngày tử khí trầm trầm một chút sinh khí người sống cũng không có."
Chu Hải Vinh gần đây rất phiền lòng, bởi vì Lưu Trạch Tiêu cứ tìm hắn, điện thoại vừa khởi động máy, chính là rất nhiều nhắc nhở cuộc gọi nhỡ của cậu ấy. Lưu Trạch Tiêu càng là ép khẩn, hắn ngược lại càng là phiền lòng, cảm thấy không bình thường.
Chu Hải Vinh người lớn lên tuấn mỹ, tính cách cũng bình dị gần gũi, mặc kệ là bề ngoài hay là khí chất, đều rất dễ dàng trêu chọc đào hoa, hắn từ sơ trung đã bắt đầu bị quần công cho đến mệt nhoài, thích hắn cả trai lẫn gái đều có, chỉ là gần đây hắn cảm thấy đào hoa của mình rất nát.
Tuy rằng hắn không muốn, còn là ngăn không được sẽ nghĩ, chuyện Lưu Trạch Tiêu có phải thích hắn hay không. Hắn đến bây giờ đều còn nhớ rõ Lưu Trạch Tiêu lều lớn dựng cao.
Bất quá hắn suy nghĩ mấy ngày, cảm thấy cứ trốn tránh như vậy cũng không phải chuyện, nằm ở trên giường nhìn nhìn di động, vẫn là trả lời cho Lưu Trạch Tiêu một tin nhắn: "Có việc?"
"Làm!" Lưu Trạch Tiêu trả lời một chữ.
*干 đại khái cũng là nói tục á, mà cũng có nghĩa là làm, anh Vinh liên tưởng tới làm t*nh.
Dọa tới mức Chu Hải Vinh chính là chỉ run run.
Lưu Trạch Tiêu người này nói chuyện thích nói "Làm", "Ta dựa" các kiểu, chính là từ ngữ khí tỏ vẻ kích động tức giận hưng phấn, nhưng hiện giờ Chu Hải Vinh nghe được cậu ấy nói cái từ này với mình, cứ cảm thấy quái quái.
Làm cái rắm......
Vì thế hắn liền không trả lời Lưu Trạch Tiêu, nhưng Lưu Trạch Tiêu rất nhanh đã gọi lại, vang một hồi lâu, hắn mới tiếp, nói: "Cậu có để yên không."
Lưu Trạch Tiêu ở đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, nói: "Cảm tình nhiều năm như vậy, đến nỗi đề phòng tôi giống như phòng mãnh hổ sao?"
Chu Hải Vinh liền có chút xấu hổ, không biết nói cái gì tốt. Một lát sau, Lưu Trạch Tiêu lại nói: "Cậu không cần sợ, tôi biết bản thân tôi là kiểu gì, cũng biết loại hình cậu thích lại là kiểu gì."
Chu Hải Vinh thích mỹ thụ, kiều mị, nhu nhược, diễm lệ, đáng yêu, tính cách tuy rằng sai lệch quá nhiều, nhưng bề ngoài cũng xem như một phái tú khí, mà cậu ấy thì, đầu cao không sai biệt lắm với Chu Hải Vinh, có lẽ còn cao hơn một cm, dáng người tuy rằng gầy, nhưng gầy lại có cơ bắp rắn chắc, người tuy rằng có chút phóng khoáng, nhưng không phải phong lưu yêu mị mà là đểu cáng.
"Tôi rất rõ ràng, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, cậu không cần như vậy, tôi vốn dĩ cũng không muốn thế nào." Lưu Trạch Tiêu nói.
Lưu Trạch Tiêu càng là nói như vậy, Chu Hải Vinh càng là cảm thấy biệt nữu, miệng không đúng lòng mà nói: "Tôi gần đây phiền chuyện Tiếu Dao, không quan hệ gì với cậu, tôi chỉ muốn một mình yên lặng một chút."
"Vậy tôi dẫn cậu đi ra ngoài uống rượu giải giải buồn?"
Còn uống rượu nữa, còn không phải là uống rượu ra chuyện à! Chu Hải Vinh liền nói: "Thôi, cậu để cho tôi một mình ngốc một hồi đi. Qua hai ngày chúng ta lại hẹn, không phải sinh nhật cậu sắp tới rồi sao?"
Lưu Trạch Tiêu liền không nói gì, trầm mặc một hồi, nói: "Vậy tôi cúp, cậu đừng nghĩ lung tung."
Chu Hải Vinh "Ân" một tiếng, nhiều ít thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn với Lưu Trạch Tiêu thật sự quen biết lâu rồi, đại khái từ lúc mặc quần hở đũng đã quen biết, mấy năm trong nhà rung chuyển kia, hắn ngại trong nhà không khí không tốt, cuối tuần thường đến Lưu gia ở, ba mẹ Lưu Trạch Tiêu coi hắn như một nửa con ruột. Hắn lần đầu tiên xem hoàng phiến*, lần đầu tiên tự sướng, đều là cùng Lưu Trạch Tiêu cùng nhau, lần đầu tiên cùng phụ nữ hẹn hò, lần đầu tiên cùng đàn ông hẹn hò, cũng đều đã nói tất cả với Lưu Trạch Tiêu, thậm chí ngày hôm sau hắn phá thân, người đầu tiên nói cho cũng là Lưu Trạch Tiêu. Lưu Trạch Tiêu với hắn mà nói, cũng không có gì khác nhau với anh em ruột, hắn cái gì đều không dối gạt cậu ấy, có thể nói xích, lỏa. Tuy rằng Lưu Trạch Tiêu người này lại có chút thần bí, thường thường cất giấu chuyện, không chịu nói cho hắn.
*Phim s*x.
Có đôi khi tình anh em đối với đàn ông mà nói, so với tình yêu còn quan trọng hơn, Chu Hải Vinh cảm thấy nếu là ngày nào đó muốn giữa Lưu Trạch Tiêu và bạn trai chọn một người, hắn không chút do dự liền sẽ chọn Lưu Trạch Tiêu, đúng là bởi vì quý trọng, cho nên không nghĩ bởi vì ngoài ý muốn lúc này đây, liền mất đi người anh em này.
Hắn người như vậy, giống như tình yêu tới mau đi cũng mau, đối với hắn mà nói, rất khó dựa vào tình yêu thuần túy cùng ai duy trì cả đời, Tiếu Dao cũng thế, Tô Lâm cũng thế, những tiền nhiệm quá khứ kia cũng thế, đều như sương mai, bởi vì nguyên nhân không trường cửu như vậy, kết quả là bên hắn cả đời, có lẽ vẫn là mấy người bạn như Lưu Trạch Tiêu.
Trong lòng hắn vốn đang thường thường bởi vì Tiếu Dao tâm phiền ý loạn, bởi vì cùng Lưu Trạch Tiêu xảy ra việc này, dẫn tới hắn lập tức liền vứt hết đến sau đầu đi, rốt cuộc mâu thuẫn có chủ yếu và thứ yếu, phiền não có lớn nhỏ, mâu thuẫn cùng phiền não chủ yếu hiện tại của hắn, là bạn từ nhỏ Lưu Trạch Tiêu.
Trên cửa sổ truyền đến tiếng vang lạch cạch lạch cạch, Chu Hải Vinh bò dậy, kéo bức màn ra nhìn thoáng qua, kết quả nhìn thấy trên pha lê tất cả đều là bọt nước, trời thế nhưng mưa.
Đây là trận mưa xuân đầu tiên. Xuân tới, vạn vật sắp sống lại, thế giới lại là cảnh tượng mới. Chu Hải Quyền rửa mặt xong nằm ở trên giường, gửi tin nhắn cho Tiếu Dao nói: "Ăn xong rồi chưa? Anh bên này cũng trời mưa."
- -------------------------------------------------------------
CẢM KÍCH CÁC BỒ LIỀU MẠNG ĐỌC TRUYỆN NHÀ TUI

Bình Luận (0)
Comment