Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 12


Lý Mộ Phong là một trạch nam, trạch nam mê tiên hiệp thì sao có thể không có mộng tưởng, ảo tưởng? Ở thế giới hiện đại, là thời bình, hắn mong rằng bản thân được bình thản chết già, nhưng đó là vì, thời bình quá bình yên, không yêu chém giết.

Nhưng ở tu chân giới thì khác, tu luyện cần tài nguyên, quy tắc chính là người dẫm người, dẫm đạp nhau mà đi lên.

Tất nhiên mộng tưởng của Lý Mộ Phong cũng sẽ không còn là bình yên mà chết nữa, thay vào đó, hắn muốn bản thân chết một cách oanh oanh liệt liệt, chết hay sống, như thế nào cũng phải có truyền thuyết về hắn không ngừng lan truyền, thậm chí còn khiến người đời kính phục nữa kìa.

Nhưng muốn được như vậy, hắn cần phải mạnh, không ngừng lớn mạnh.

Sao có thể chết dí ở Xích Quỷ quốc trong khi bản thân biết rõ thế giới này rộng lớn bao nhiêu? Lý Mộ Phong hắn còn muốn làm nhân vật chính trong thế giới của chính mình, vừa thăng cấp vừa kiếm tức phụ, cùng tức phụ sinh thật nhiều hài tử, bản thân hắn sẽ dạy dỗ hài tử thật tốt, sau đó, chờ hài tử lớn rồi lại bé cháu, bế chắt, có một cuộc đời viên mãn a...
Là một người dị giới, Lý Mộ Phong không thể tin vào bất cứ ai khác ngoài bản thân mình, thậm chí, hắn thừa nhận bản thân là một kẻ độc ác lạnh nhạt, vô ơn vô tình, hắn không thể như những nhân vật chính khác, coi người nhà nguyên chủ là người nhà của chính bản thân mình, bởi chính hắn cũng chẳng có người nhà a, hắn không thể bất chấp bản thân, hi sinh vì người khác.


Càng không nói đến chuyện thoải mái thay nguyên chủ hưởng thụ tình cảm bọn họ dành cho nguyên chủ, hưởng thụ lợi ích bọn họ mang lại.

Bởi chính hắn cũng có tay chân, đầu óc vẫn còn có thể tự lo cho bản thân mình.

Về mặt đạo đức, hắn có thể giúp đỡ người khác khi bản thân hắn dư dả, nhưng nếu rơi vào thế bí, hắn tuy sẽ không chủ động đẩy người khác ra chịu thay nhưng lợi dụng một chút, khư khư ôm lấy bản thân, tự bảo vệ mình, hắn chắc chắn sẽ không do dự mà làm như vậy.

Chính vì thế, để tránh bản thân bị phản bội hoặc không sức phản kháng, Lý Mộ Phong vẫn thiên vị tiêu chí tự cung tự cấp, tự thăng cấp bản thân lên cao nhất để bảo vệ mình, dựa vào thực lực của bản thân mà vượt qua hiểm cảnh như trước kia, khi hắn ở hiện đại vậy.
Lý Mộ Phong bước lại cạnh tủ gỗ dưới bàn trang điểm, mở tủ lấy ra một bình dược cao.

Bình dược màu trắng, bên trên có chút hoạ tiết vân xanh dương, bình dược hình tròn, to chưa quá ba ngón tay, không phải bình cổ lọ mà lại tựa như những lọ son phấn của song nhi, nữ tử.

Dược cao bên trong cũng là màu trắng, nhưng lại là màu trắng trong suốt, hơi đục đục như CO2 cho vào Ca( OH)2 - nước vôi trong vậy.

Chỉ là màu sắc tựa hồ có phần tươi sáng, sạch sẽ hơn.

Vừa mở nắp ra, một mùi hương thanh nhẹ tinh khiết của dược liệu lập tức bay ra, Lý Mộ Phong hít một chút cảm thấy thơm nhàn, thanh nhã, không nhịn được cảm thán, quả thật là đại gia tộc, cao dược đều là hàng cao cấp.


Bình thuốc Lý Mộ Phong đang cầm trên tay, vừa hay chính là nhất cấp cao dược thượng phẩm.

Giá trị một lọ này cũng phải bằng tiền ăn uống của một hộ gia đình tu giả luyện khí kì tầng 3 trở xuống chi tiêu cả một đời.

Lý Mộ Phong lấy một chút dược phẩm, thoa đều lên vết thương vừa cắn ở tay, thần kỳ lạ, vết thương vừa tiếp xúc với dược cao, lập tức từ từ đóng vảy mọc da non, chưa bao lâu đã hoàn toàn lành lặn như cũ.

Điều này làm Lý Mộ Phong dù đã lường trước cũng không nhịn được thoáng kinh ngạc, thật sự rất kì diệu nha...
Lý Mộ Phong sau khi sửa soạn một chút, lập tức bước ra khỏi phòng, số nha hoàn cận vệ đi theo sau hắn cũng không còn nhiều như ban nãy, chỉ vỏn vẹn ba nha hoàn cùng hai hộ vệ trúc cơ kỳ.

Điều này cũng làm Lý Mộ Phong thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn không chán ghét việc có người đi theo, lúc này hắn tu vi không cao, có người bảo vệ là tốt nhất, tránh để hắn chết một cách vô ích, nhưng đem nhiều người thì quá gây sự chú ý, hắn cũng chẳng phải phi tần trong phim, hay thái tử công chúa, đem nhiều người theo như vậy làm gì? lại còn là mấy nha hoàn sức chiến đấu còn không bằng hắn, như thế nào lại bảo vệ được hắn cơ chứ, nghĩ đến cảnh bản thân đi đến đâu cũng bị người người chỉ trỏ đàm luận, chẳng khác gì gấu chó trong vườn bách thú, Lý Mộ Phong thoáng chút rùng mình.

Vận dụng chút ký ức nguyên chủ, Lý Mộ Phong lập tức hiểu được, hóa ra, Hàn Ân bình thường cũng không đến mức đem cả chục người theo đuôi, chẳng qua hôm nay hắn đi diện kiến gia chủ, khí thế không thể thiếu nên nha hoàn theo hầu cũng không ít.

Lý Mộ Phong một đường hướng về võ quán, trên đường gặp không ít thiếu gia, tiểu thư thấy hắn là chạy lại bắt chuyện thỉnh an, thậm chí, không ít tiểu thứ nữ sống không quá tốt cũng hướng hắn sâu sa nịnh nọt, chỉ mong hắn nhiều chút vui lòng mà chú ý bọn họ.

Nhưng Lý Mộ Phong ốc không mang nỗi mình ốc, chẳng thể nào OCC thiết lập nguyên chủ, như thế nào lại có thể đáp lời.

Lý Mộ Phong trong quảng đường từ biệt viện đến võ đường, đa số đều cao ngạo nâng cằm, khinh thường liếc mắt nhìn những thứ tử, thứ nữ không có địa vị bằng mình.

Gặp những trưởng tử, đích tử của các trưởng lão có thiên phú tốt mới miễn cưỡng gật đầu đáp lại, vô cùng qua loa, rước lại không ít ánh mắt tức giận hoặc ghen ghét của nhiều người.

Tuy chỉ thoáng qua, nhưng đó đều là của những người tuổi nhỏ không kiềm chế được biểu cảm, bị Lý Mộ Phong nhanh mắt bắt được, còn mấy thiếu niên anh tài thông minh, dễ đưa dễ đải khác...Lý Mộ Phong cười khổ, hắn không biết..

Bình Luận (0)
Comment