Tối hôm ấy, hai làng chài ven biển hứng chịu một trận tàn phá kinh hoàng. Đường Thế Trung lệnh cho các tổ cho nổ một khu vực gần khu vực sinh hoạt của dân làng chài để đe doạ, sau đó bắt sống toàn bộ. Đối với người nào có hành vi chống trả, giết không cần đợi lệnh. Đế quốc cũng không cần những thành phần có tư tưởng nguy hiểm!
Thời điểm nửa đêm dân làng đang say giấc, hàng chục cặp mắt xuất hiện ở rìa làng. Từ tổ 1 đến tổ 5 phụ trách làng số một, năm tổ còn lại phụ trách làng số hai. Nhìn động tác thuần thục, hẳn đám người này đã được huấn luyện kĩ càng cho hành động đêm nay.
Đối tượng tác chiến là dân làng bình thường, giá trị vũ lực và vũ trang không cao, mọi người không khỏi buông lỏng phần nào cảnh giác. Tuy nhiên, đám Vân Hà đã vui mừng quá sớm. Từ khi quân đội phát động tấn công Tralervia, kẻ địch đã sớm chuẩn bị để đối phó với quân đội Đế quốc. Tổ 1 vừa tiến vào làng, tiếng báo động đã vang lên, đàn ông trong làng trong tay có gậy gộc, dao làm cá, mái chèo, phụ nữ thì cầm kim đan lưới sắc nhọn, dao bếp, nồi niêu tiến ra dàn thành một hàng. Tổ 2 bên kia cũng có tình trạng tương tự như vậy.
Sắc mặt của Đường Thế Trung không tốt lắm. Không ngờ dân làng bình thường lại có can đảm đối chiến với lực lượng vũ trang như vậy. Nếu bắt buộc phải giao tranh, phía hắn chắc chắn sẽ thắng, nhưng không thể đảm bảo không có thương vong. Hắn không muốn lần đầu dẫn đội mà có người chết. Đường Thế Trung lạnh lùng:
"Đầu hàng sẽ được khoan hồng!" Đây rõ ràng là uy hiếp, không hề có ý đàm phán.
Bên phía dân làng hoàn toàn không có ý đầu hàng. Họ vẫn nắm chắc vũ khí trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Vân Hà nheo mắt nhìn, cảm thấy dân làng này cũng thật thú vị, đứng trước quân đội trang bị tận răng mà không chút sợ sệt nào. Cô đảo mắt qua, thấy phía mình có 15 người, mà bên kẻ địch gần trăm người, đột nhiên có thể hiểu được tại sao họ không sợ.
Đường Thế Trung nhận thức được câu trả lời của phía dân làng. Hắn khua tay, các tổ lập tức vào tư thế chiến đấu. Từ trong dân làng một người đàn ông da rám nắng bước ra. Hắn có thân hình thô kệch, giọng ồm ồm hô hào, không hề sợ hãi:
"Quân đội đả thương người dân! Chúng ta chỉ tự vệ!"
Lập tức có mấy người hô hào cùng hắn:
"Tự vệ! Tự vệ! Tự vệ!"
Khí thế được xây dựng, dân làng lập tức phát động tấn công. Đường Thế Trung không mặn không nhạt mà bắn một phát, trúng ngay đùi trên của tên vừa hô hào. Vì không trúng chỗ hiểm, hắn không lập tức mất mạng. Hắn đau đớn, ngã khuỵ xuống đất cát. Những kẻ khác như không nhìn thấy hậu quả của hắn mà cứ lao đến phía Đường Thế Trung.
Lúc này, bờ đất ở rìa làng đã trở thành chiến trường. Đàn ông dùng gậy nhọn, mái chèo ra sức đánh vào quân đội. Phụ nữ yếu thế hơn nhưng cũng không kém phần điên cuồng. Đường Thế Trung đánh gãy chân hai người đàn ông. Cảm giác bọn người này giống như đang phát điên, chỉ biết giải toả năng lượng theo cách hoang dã nhất, thuần tuý nhất. Là nấm ma thuật sao? Hắn giơ tay ngăn cản đợt tấn công từ phía sau lưng của một người phụ nữ. Sau đó, bẻ gãy tay người phụ nữ đó, cướp lấy con dao bếp và quăng nó ra xa. Hắn nhìn về phía Lê Vân Hà. Cô đang kiềm lực, cố gắng không làm bị thương những dân làng này. Lê Vân Hà cướp lấy mái chèo của đối thủ, sau đó quật ngã hắn bằng một đòn bẩy chân. Đối phương dường như không biết mệt là gì, tiếp tục đứng lên và nhào về phía cô. Vân Hà thầm hô ''Xin lỗi'' rồi đá vào hạ bộ đối phương một phát. Đường Thế Trung không nhìn nổi nữa, hắn bắn một phát vào đùi của tên đó. Đùi bị thương, hắn không thể đứng dậy được. Vân Hà bỏ qua hắn và đánh với người tiếp theo.
Đường Thế Trung nhếch mép, hắn ra lệnh khống chế dân làng bằng cách nhanh nhất, không quan trọng bằng phương pháp gì. Dứt lời, các thành viên trong tổ đều thả lỏng, bọn họ dùng cách tàn bạo nhất, phóng thích bản năng chiến đấu của alpha mà đánh, mà đập, mà bắn vào đối phương.