Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 124

Trương Thiên không khỏi bật cười.

“Các anh kiểm tra xong thì trực tiếp đặt đồ lên chiếc bàn ở trong nhà là được, đến lúc đó tôi sẽ đi lấy. Nếu không còn việc gì khác, thì tôi đi trước nhé.”

Triệu Tùng cũng không miễn cưỡng.

“Vậy tôi không tiễn, cảm ơn nhé!”

“Không cần cảm ơn.”

Sau khi Trương Thiên rời đi, Triệu Tùng lập tức dẫn mười mấy anh em đến địa điểm được vẽ ở trên bản đồ.

Khoảng mười phút sau, cả nhóm đến trước cửa căn nhà có cây hoa quế, Triệu Tùng lấy chìa khóa ra mở cửa, đập vào mắt chính là một căn phòng chất đầy hàng hóa.

“Là hàng của chúng ta!”

“Tôi nhìn thấy chiếc xe đạp Secondhand đó rồi!”

“Còn có radio và phích nước nóng!”

“Cô ấy làm được bằng cách nào nhỉ!”

Triệu Tùng cũng không nhịn được mà sửng sốt, mãi một lúc sau mới có thể trấn tĩnh lại.

Anh kiểm tra sơ qua một lượt, thấy hầu như không thiếu thứ gì, trong lòng lập tức xuất hiện vài phần cảnh giác, đồng thời cũng ngưỡng mộ vị đồng chí nữ đó.

“Háo Tử, Thiết Trụ, Hồng Tinh, mấy người các cậu ở đây trông giữ. Những người còn lại cùng tôi đi liên lạc với người khác, chúng ta phải nhanh chóng bán sạch đồ ở đây đi!”

“Vâng!”

Mọi người nhanh chóng chia ra hành động.

Trong số những người ở lại căn nhà có hai người canh giữ ngoài nhà, những người còn lại sắp xếp bên trong.

Trương Thiên khi lấy ra cũng không để ý, đồ đạc không bị hư hại, nhưng rất lộn xộn, họ cần phải sắp xếp lại một cách cẩn thận mới được.

DTV



Bên ngoài gió lạnh gào thét, vạn vật đìu hiu, nhưng trong nhà lại ấm áp như mùa xuân, Trương Thiên nằm ở trong chăn, giãy giụa mấy lần cũng vô ích, đành thuận theo, ‘đắm mình’ ở bên trong ổ chăn.

Đang lúc cô sắp đi vào giấc mộng đẹp đánh cờ với Chu Công thì lại có một bóng người xông vào.

“Trương Thiên! Dậy đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-124.html.]

Trương Thiên lập tức giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa hoàn toàn mở đã ngay lập tức đáp lời.

“Con dậy rồi đây!”

Bàn tay đang định vén chăn của Chung Quyên dừng lại, ánh mắt sắc bén:

“Nhanh dậy đi, cơm nấu sắp xong rồi. Nếu chờ mẹ nấu xong mà con vẫn chưa dậy, hừ…”

Dưới sự đe dọa của mẹ, Trương Thiên chỉ có thể lật đật ngồi dậy.

Đến khi cô ngồi ở trước bàn ăn, em trai Trương Hồng Binh đã dẫn theo Triệu Khoan mồ hôi đầm đìa bước vào.

Trương Thiên ném chiếc khăn qua, lên tiếng dặn dò hai đứa trẻ:

“Cẩn thận bị cảm lạnh.”

Nếu bị cảm lạnh vào mùa này, cũng không phải là chuyện nhỏ.

Trương Hồng Binh kéo áo của Triệu Khoan lên, vói chiếc khăn vào để lau mồ hôi.

Sau khi cậu lau mồ hôi trên người Triệu Khoan xong, lúc này mới tự lo cho bản thân.

Buổi sáng ăn cháo với bánh bột ngô, củ cải khô đã làm từ trước, cả nhà ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng lại nói vài tin tức thời sự ở trong đội.

“Đại đội trưởng! Không ổn rồi!”

Bên ngoài có người lo lắng gọi với vào, Trương Đại Ngưu còn chưa kịp đặt chiếc bánh bột ngô trong tay xuống, dã lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ông nói to.

Đứng ở bên ngoài nhà là Tôn Cương, người phụ trách chăn nuôi dê, ông ấy gấp tới nỗi mồ hôi đầm đìa, nói năng lắp ba lắp bắp, lộn xà lộn xộn.

“Đàn dê, đàn dê tụi nó miệng sùi bọt trắng, bụng phình ra, tôi muốn tìm nhân viên y tế, nhưng không có ai ở đó nên đã lập tức chạy đến đây để tìm bác, đại đội trưởng.”

Trương Đại Ngưu đến cơm trưa cũng không ăn, đàn dê là tài sản quan trọng của đại dội, ông phải nhanh chóng tới đó xem.

Sau khi bước mấy bước ra ngoài, Trương Đại Ngưu lại chợt nhớ ra điều gì, ông bèn quay người nói với Trương Thiên đang đứng ở cửa:

“Con cũng chạy đến đó đi!”

Trương Thiên vội vàng nhét mấy miếng bánh bột ngô nóng hổi vào trong miệng rồi theo ông nội ra ngoài.

Trại chăn nuôi của đại đội Hồng Quang nằm ở phía Tây thôn, nơi đó là vị trí cuối chiều gió, hơn nữa lại sát các sườn dốc nhiều cỏ, thế nên rất phù hợp cho việc chăn thả.

Bình Luận (0)
Comment