Chuồng dê ở gần chuồng bò, khi Trương Thiên và những người khác đến, đã có một vòng tròn người gồm những người trong đại đội sống ở gần đó.
Có một con dê nằm ở vị trí trong cùng, cái bụng phình to, bên cạnh là nhân viên y tế trong đội đang ngồi xổm xuống để kiểm tra.
Nhân viên y tế không chỉ chịu trách nhiệm chữa trị các loại bệnh cho thành viên trong đại đội mà còn chịu trách nhiệm về sức khỏe của đàn gia súc trong đại đội.
Chính lúc Tôn Cương rời đi không lâu, có người đã đi tìm và gọi nhân viên y tế tới trại chăn nuôi.
Nhân viên y tế đã khám cho con dê, đang tìm cách thải hơi ra khỏi bụng nó.
Trương Thiên bước đến gần để quan sát, ngay lập tức nhận ra con dê này bị đầy hơi dạ cỏ.
Đầy hơi dạ cỏ là dê ăn thức ăn dễ lên men, thức ăn này đã lên men trong dạ cỏ tạo ra một lượng lớn khí, khiến thể tích dạ cỏ tăng nhanh, là một loại bệnh có đặc điểm là trướng bụng quá mức.
Đặc biệt là bên trái của bụng căng ra rõ ràng hơn, bụng trái phồng lên, gõ vào có thể nghe được tiếng trống.
Những con dê bị bệnh khi tình trạng bệnh trở nặng sẽ thở nhanh hơn, cuối cùng ngừng nhai lại và c.h.ế.t đi.
Có nhiều nguyên nhân khiến dê mắc bệnh này, chẳng hạn như ăn lượng lớn thức ăn dễ lên men như giá đỗ, cũng có thể ăn nhầm một số thực vật gây liệt dạ cỏ như cần nước, thu thủy tiên, hoặc ô đầu,…
DTV
Thường thấy nhất là ăn nhiều đồ khô dễ đầy hơi như các loại đậu, ngô, lúa mì, thóc, bánh chiên,… Thiếu vận động, chức năng tiêu hóa kém, uống không đủ nước, thay đổi thức ăn đột ngột, v.v. đều có thể gây ra bệnh này.
Đầu tiên Trương Thiên hỏi Tôn Cương sáng nay ông ấy đã cho dê ăn gì, câu trả lời nhận được là bã đậu.
Cô cau mày hỏi:
“Bã đậu đã ngâm chưa?”
Tôn Cương sửng sốt một chút, chậm rãi nói:
“Chưa.”
Ông ấy vô tình quên mất.
Đã tìm ra vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-125.html.]
Trương Thiên bước vào chuồng dê nhìn khắp nơi, quay lại nói với Tôn Cương:
“Sau này, nước cho dê uống không thể quá bẩn hoặc quá lạnh, vì sẽ gây kích thích dạ dày, nếu cho ăn bã đậu, nhất định phải ngâm kỹ trước khi cho dê ăn, nếu không sẽ xảy ra tình trạng giống như ngày hôm nay.”
“Tôi biết rồi!”
Tôn Cương cau mày, cố gắng nhớ trong đầu, hận không thể ngay lập tức tìm một cuốn sổ viết để ghi lại những điều này.
Nhân viên y tế ở một bên dừng việc đang làm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Đại Ngưu.
“Đại đội trưởng, chỉ xoa bóp thôi thì không khỏi được, phải lấy một chén dầu hạt cải và sợi thuốc lá, tôi sẽ phối một chút thuốc, để con dê này có thể giảm phình bụng một cách nhanh chóng.”
“Được.”
Trương Đại Ngưu không hề di chuyển mà quay lại nhìn cháu gái Trương Thiên:
“Cháu về nhà nhờ mẹ cháu lấy giúp mấy thứ này, trên đường tới đây nhớ cẩn thận chút, đừng làm rơi vãi.”
Dầu không hề rẻ, nếu không cẩn thận làm đổ ra đất, phụ nữ trong nhà biết chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
Trương Thiên gật đầu, chạy về nhà, nhanh chóng đem hai thứ này tới.
Nhân viên y tế trộn hai thứ này cho dê bệnh uống hết, đồng thời tay không ngừng xoa bụng nó, không lâu sau, dê bệnh bắt đầu xì hơi, bụng từ từ xẹp xuống.
Tốt rồi.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, một con dê đưa đến quầy thực phẩm có thể bán được tới năm mươi tệ, nếu chẳng may c.h.ế.t bệnh, quầy thực phẩm sẽ không mua.
Dê đã không sao rồi, mọi người bèn nhanh chóng giải tán.
Trên đường trở về, Trương Đại Ngưu im lặng hồi lâu, khi sắp về đến nhà, ông mới lên tiếng:
“Nhóc Thiên, hay là cháu đừng đợi đến đầu xuân nữa, vài ngày nữa bắt đầu đi làm đi. Chủ yếu là để so sánh xem trại chăn nuôi của đại đội chúng ta và trang trại bò sữa khác nhau ở điểm nào, nếu có sai sót, chúng ta sẽ từ từ sửa.”
“Dù sao ba và em trai cháu mỗi ngày đều rảnh rỗi, đến lúc đó cháu dẫn theo hai đứa nó tới giúp cháu đi.”