Theo lý thuyết, đám người được coi là phần tử xấu này phải bị xếp ở nơi tệ hại nhất.
Đáng tiếc sau khi cải tạo lại trại chăn nuôi, nơi tệ hại nhất cũng chỉ là nhà đất, người phụ trách áp giải cũng không hỏi cẩn thận mà đã để người lại rồi đi về.
Sau khi Trương Đại Ngưu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định sắp xếp bọn họ vào khu sinh hoạt ở trại chăn nuôi, dù sao cũng đâu thể nhốt người và gia súc ở chung một chỗ với nhau được.
Lần này có tổng cộng bảy người được đưa tới, dựa theo tình huống gia đình để chia thành bốn nhóm, đầu tiên là nam chính Yến Vũ Hoa và ông nội của anh ta - Yến Từ, ngoài ra còn có một nhà ba người, chủ nhà họ Sài.
Còn lại là hai người đều bị đưa đến một mình, không có người nhà làm bạn, một người tên Diêm Chí Hành, là một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Một người khác thì lại là một ông cụ, tên Dư Nguyên Trung.
Hai nhóm mang theo người nhà thì chia mỗi nhóm một phòng, còn hai người còn lại sẽ ở chung một phòng.
Trương Thiên cũng không biết rõ tình huống cụ thể của những người này, chỉ biết trước đây ông nội của nam chính làm bên cơ khí, nam chính thì là học sinh, nghe nói đã thi đậu đại học nhưng bởi vì việc này mà bị hủy đi tư cách.
Những người được đưa xuống nông thôn đều là nhân tài, Trương Thiên định nếu có cơ hội sẽ để cho bọn họ phát huy năng lực của bản thân - cống hiến cho đại đội, đồng thời cũng có thể cải thiện điều kiện sống của bọn họ, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc, chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp.
Chăm sóc trâu cái sắp sinh là một chuyện rất buồn tẻ, Trương Thiên cứ cách nửa tiếng là lại ra chuồng trâu kiểm tra tình hình một lần, thời gian còn lại thì ở trong phòng đọc sách, thuận tiện rèn lại cách phát âm tiếng Nga hơi sượng của mình một chút.
Sau khi đồng hồ báo thức lại vang lên lần nữa, Trương Thiên đầu tiên là rót một chén trà đặc, uống một hớp để tỉnh táo tinh thần, lúc này mới đứng dậy cầm đèn dầu đi kiểm tra tình huống của con trâu cái đang mang thai.
DTV
Chỉ là vừa mới ra cửa, cô chợt thấy nam chính Yến Vũ Hoa với vẻ mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch chạy ra ngoài.
Trương Thiên đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại trông thấy anh ta nhìn thẳng về phía mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-153.html.]
“Đồng chí, tôi nhớ cô có một chiếc xe đạp, có thể cho tôi mượn dùng một chút hay không, tôi có thể lấy chiếc đồng hồ này để đổi!”
Yến Vũ Hoa run rẩy tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống đưa cho Trương Thiên, trong mắt chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.
Ánh mắt Trương Thiên ngưng lại, vội vàng hỏi anh ta:
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại hoảng loạn như vậy?”
Liên tưởng đến ông nội của Yến Vũ Hoa, cô nghĩ thầm chẳng lẽ là ông cụ làm bên cơ khí kia đã xảy ra vấn đề gì?
Đáng tiếc trong ký ức của nguyên chủ chủ yếu đều là mấy chuyện tình cảm, cũng không có bao nhiêu ký ức về những người này, thế nên Trương Thiên hoàn toàn đoán không ra tình cảnh hiện tại là như thế nào.
Cổ họng Yến Vũ Hoa giật giật, anh ta mở miệng một cách khó khăn:
“Ông nội của tôi không biết vì sao lại bị nôn mửa tiêu chảy, hiện tại đã ngất đi rồi, tôi muốn nhờ nhân viên y tế của đại đội đến kiểm tra tình hình xem sao.”
Nếu lúc này vẫn còn ở nhà, họ hoàn toàn có thể mời chủ nhiệm của bệnh viện lớn tới, nhưng bây giờ lại chỉ có thể tìm nhân viên y tế ở dưới nông thôn, đáy lòng của Yến Vũ Hoa không khỏi cảm thấy vô cùng thê lương.
Trương Thiên nghe vậy, bèn hỏi anh ta trước:
“Anh biết trung tâm y tế ở đâu không?”
Đám người Yến Vũ Hoa vừa mới đến đại đội, làm sao biết trung tâm y tế ở đâu chứ?
Huống chi hiện tại đang là buổi tối, tuy rằng bầu trời có ánh trăng nhưng đường ban đêm cũng không dễ đi.
Kể cả cô có nói phương hướng cho đối phương, nhưng chắc gì anh ta sẽ đi đúng đường?