Ông nội của nam chính cũng đã ngất đi rồi, cũng chẳng còn thời gian để mà thử vận may nữa.
Yến Vũ Hoa cũng nghĩ đến chuyện này, trong lúc nhất thời đầu óc anh ta đã hoàn toàn trở nên trống rỗng.
“Để tôi đi cho.”
Trương Thiên đưa đèn dầu cho anh ta:
“Tôi quen đường hơn, anh giúp tôi canh chừng con trâu cái đang mang thai ở trong chuồng, nó ở ngay căn phòng có cánh cửa đã dùng vôi để khoanh lại. Tôi sẽ tìm nhân viên y tế tới nhanh thôi.”
Cô vừa nói vừa lấy xe đạp ra, thừa dịp ánh trăng hẵng còn đang sáng, đạp như bay tới trung tâm y tế.
Yến Vũ Hoa ngây ngốc nhìn Trương Thiên rời đi, cổ họng nhúc nhích, hốc mắt hơi ướt:
“Cảm ơn cô ——”
Nhìn đèn dầu trên tay, anh ta đi xem con trâu cái đang mang thai trước, sau đó mới xoay người trở về phòng chăm sóc ông nội.
Bên kia Trương Thiên đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đạp xe đến trung tâm y tế.
Nhân viên y tế tên Dương Học, sống ở căn nhà phía sau trung tâm y tế.
Trương Thiên đánh thức anh ấy dậy, nhanh chóng nói rõ triệu chứng, sau đó mang theo nhân viên y tế Dương đạp tới trại chăn nuôi.
“Ông ấy ở phòng nào vậy?”
DTV
Nhân viên y tế Dương xuống xe đạp, vội vàng hỏi.
Trương Thiên bỏ xe đạp lại, lập tức dẫn đường:
“Ở đây!”
Yến Vũ Hoa ở trong phòng nghe thấy tiếng động bèn đi ra mở cửa:
“Ở đây ở đây!”
Anh ta đứng ở bên cạnh nhìn nhân viên y tế Dương kiểm tra tình huống của ông nội, ánh mắt hoảng loạn bất an, bàn tay liên tục xoa xoa mặt đồng hồ.
Chờ nhân viên y tế Dương buông tay, hô hấp của Yến Vũ Hoa lập tức trở nên dồn dập.
Ngực giống như bị bóp nghẹn không thở nổi, anh ta nhắm mắt lại, hít sâu vài cái, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Yến Vũ Hoa mở mắt ra, lên tiếng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-154.html.]
“Bác sĩ, ông nội của tôi thế nào rồi?”
Trương Thiên đứng ở một bên im lặng không lên tiếng, cô cũng muốn biết tình huống của ông cụ này thế nào.
Nhân viên y tế Dương thở dài, lấy thuốc từ trong hòm thuốc ra, đồng thời cũng lên tiếng giải thích với Yến Vũ Hoa.
“Ông cụ đây là do không thích nghi với môi trường khí hậu nên mới dẫn tới bị tiêu chảy nôn mửa. Bây giờ tôi sẽ kê thuốc cho ông ấy uống, chờ tới khi trời sáng chắc tình hình sẽ ổn định hơn chút.”
“Mấy ngày tới phải chú ý tới việc ăn uống, cố gắng chỉ nên ăn thanh đạm, không nên uống nước lạnh, chậm nhất là một tuần ông cụ sẽ khỏe lên.”
Yến Vũ Hoa thở ra một hơi, tinh thần vốn đang căng chặt cũng dần thả lỏng:
“Cảm ơn bác sĩ! Thật sự cảm ơn bác sĩ rất nhiều!”
Anh ta lấy từ trong túi ra tờ một tệ, muốn đưa cho nhân viên y tế Dương:
“Không cần không cần! Tôi đã nhận tiền lương rồi, không thể nhận thêm tiền của bệnh nhân đâu.”
Nhân viên y tế Dương xua tay cười nói, anh ấy đặt thuốc xuống, mang theo hòm thuốc đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Nhân viên y tế Dương, để tôi tiễn anh.”
Trương Thiên cũng đi theo ra ngoài, đồng thời cho nhân viên y tế mượn xe đạp:
“Anh đi đường cẩn thận, ngày mai tôi sẽ đến trung tâm y tế để lấy.”
Nhân viên y tế Dương cũng không khách sáo, anh ấy lập tức ngồi lên yên xe đạp:
“Vậy thì cảm ơn cô.”
Chờ nhân viên y tế rời đi, Trương Thiên lập tức xoay người đi tới chuồng bò để kiểm tra tình hình.
Trùng hợp chính là vào ngay lúc đó, con trâu cái kia cũng chuẩn bị sinh.
Trương Thiên vội vàng khử trùng hai tay, đi đến phía sau con trâu cái để kiểm tra tử cung, chờ xác định phương hướng vị trí của nghé con không có vấn đề gì, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm để cho trâu cái sinh con.
Chờ đến khi trời sáng, nghé con thuận lợi được sinh ra, lúc này đang đuổi theo mẹ để uống sữa.
Mà trâu mẹ vừa cho con bú, vừa l.i.ế.m chất nhầy trên người của nghé con.
Vất vả cả đêm, Trương Thiên đứng dậy vươn vai một cái.
Chờ đến khi Trương Tiểu Mai tới thay ca, cô mới bước vội trở về nhà.