Vấn đề nguồn hàng đã được giải quyết, tiếp theo là vận chuyển 20 con dê sữa về.
Trương Thiên đã liên lạc với đội vận tải địa phương, còn đến mấy thôn gần đó để mua rất nhiều rơm rạ, dùng để lót ở trên xe, làm như vậy sẽ có tác dụng giảm xóc nhất định.
Ngoài ra cô còn mua rất nhiều hạnh nhân đắng.
Hạnh nhân đắng của thành phố X danh tiếng lan xa, trước khi tới đây cô đã định sẽ mua nhiều một chút để mang về, trà xanh và hạnh nhân đắng đều có thể đạt được hiệu quả khử mùi tanh, hơn nữa đời sau sữa hạnh nhân vô cùng nổi tiếng, cô cũng muốn làm thử một chút.
Vì lý do này, Trương Thiên đã mua 25 cân hạnh nhân đắng, tất cả đều là hàng tốt, hạt nào hạt nấy no đủ tròn trịa.
Đúng lúc cô tưởng mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ đến ngày mai là sẽ trở về nhà, ai ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Anh nói gì cơ?!”
Trương Thiên không dám tin nhìn cán bộ đội vận tải trước mặt.
“Ngày mai tôi phải về rồi, bây giờ anh lại nói với tôi là không chở được ấy hả?”
“Anh đùa tôi đấy à?”
Cán bộ đội vận tải cũng bất lực:
“Chúng tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng gia đình của tài xế nhận chở hàng lại có việc đột xuất, tuần sau không thể chở được. Các xe khác của đội chúng tôi cũng đã ký hợp đồng từ lâu rồi, thực sự không thể chạy đường xa.”
“Thực sự xin lỗi, mong cô thứ lỗi cho.”
Cán bộ thấy sắc mặt Trương Thiên không tốt lắm, lại nói:
DTV
“Nếu như mọi người không quá gấp thì có thể đợi thêm một tuần nữa, đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ cử xe đưa mọi người tới thành phố Song Điền!”
Anh ta vỗ n.g.ự.c đảm bảo với Trương Thiên.
Chuyện này sao có thể nói như vậy được?
Đáng lẽ ngày mai có thể trở về, nhưng bây giờ còn phải đợi thêm một tuần nữa!
Vấn đề ăn uống tạm thời đã có thầy Chương Văn giải quyết, còn vấn đề ngủ nghỉ thì chỉ có thể ở nhà khách, chẳng qua phí tổn trong một tuần đó chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-184.html.]
Tuy nhiên, muốn đưa những con dê sữa này về thì bắt buộc phải vận chuyển bằng xe tải, Trương Thiên chỉ có thể tạm thời đồng ý, định lúc về sẽ bàn bạc với hai người kia để tìm ra phương án xử lý khác.
Trên bàn ăn, Trương Thiên ăn mà không biết mùi vị thế nào, trong đầu còn đang suy nghĩ tìm đâu ra một chiếc xe đồng ý chạy đường dài.
Chương Văn thấy thế, nhỏ giọng hỏi hai người Trương Quốc Khánh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi họ kể rõ mọi chuyện cho thầy ấy, Chương Văn bèn có chút do dự hỏi.
“Hay là mọi người thử đi đường sắt xem? Lúc đầu thầy cũng vận chuyển dê cái bằng đường sắt về đây.”
!!!
Trương Thiên mở to mắt, miệng hơi hé, vẻ mặt kinh ngạc.
Đúng nhỉ, cũng có thể sử dụng đường sắt để vận chuyển mà!
Hai người còn lại cũng bày ra dáng vẻ ngạc nhiên, Trương Quốc Khánh lẩm bẩm:
“Tàu hỏa… Liệu có đồng ý vận chuyển dê giúp chúng em không ạ?”
“Cách này hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng cũng không thể làm trong một sớm một chiều.”
Triệu Tùng đặt đũa xuống, chậm rãi nói.
Trương Thiên lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, hai mắt sáng ngời:
“Còn phải xem chúng ta cố gắng đến đâu.”
Tàu hỏa quả thực là một cách hay, nhưng bên phía đội vận tải cũng không thể từ chối ngay được, hai bên đồng thời tiến hành, bên nào giải quyết trước thì dùng bên đó.
Tuy nhiên, Trương Thiên càng thiên về tàu hỏa hơn, nó nhanh hơn, ổn định hơn, hơn nữa còn rất an toàn.
Thời đại này có người dám cướp xe, nhưng cướp tàu hỏa thì lại không có ai dám làm.
Trương Thiên bèn hỏi Chương Văn về quy trình vận chuyển hàng hóa của tàu hỏa, quyết định buổi chiều sẽ cùng Trương Quốc Khánh đi gặp chủ nhiệm phụ trách việc vận chuyển hàng hóa ở nhà ga, còn Triệu Tùng thì sẽ đi tìm trưởng ga.
Bởi vì theo như Chương Văn nói, trưởng ga có phần háo sắc, đôi mắt lúc nào cũng đảo quanh ở trên người các cô gái, tuy ông ta không dám làm gì nhưng tốt nhất vẫn nên để chị em phụ nữ tránh xa ông ta một chút.