Khi hai người Triệu Tùng và Trương Quốc Khánh nghe được chuyện này, khuôn mặt của họ lập tức tối sầm lại.
Ban đầu Trương Thiên định sẽ tự mình đến gặp trưởng ga, nhưng sau khi nghe Chương Văn nói như vậy, thêm vào đó còn có sự phản đối của hai người kia, cuối cùng cô đành phải từ bỏ.
Khi muốn nhờ người ta giúp mình việc gì thì trước hết phải bày tỏ thành ý của bản thân, Trương Thiên bèn cầm vài bao t.h.u.ố.c lá đưa cho Trương Quốc Khánh, cô định sẽ đến đó để hỏi thăm một chút trước.
Một nhóm người đi đến trạm vận chuyển hàng hóa đường sắt, khác với những gì Trương Thiên tưởng tượng, nơi này rất náo nhiệt, xung quanh văn phòng có rất nhiều người, có người hút thuốc, có người trò chuyện, có vẻ như người nào người nấy đều rất quen thuộc với nơi này.
Trương Thiên tò mò, tìm một vòng tròn nhỏ rồi chen vào.
“Than đá của anh Lý sắp đến chưa vậy?”
“Sắp rồi, hôm nay chắc chắn sẽ đến! Tôi đã đợi ở đây hai ngày, cuối cùng cũng đợi được rồi.”
“Chúc mừng chúc mừng nhé!”
“Toa của anh Triệu vẫn chưa bàn bạc xong sao?”
“Chưa, nếu bàn bạc xong rồi, cậu còn có thể gặp được tôi ở đây sao?”
“Ha ha ha ha, ừ nhỉ, tôi quên mất!”
…
Trương Thiên nghe một lúc lâu, trong số những người tập trung ở đây, có người đến nhà ga để bàn bạc chuyện thuê toa tàu, có người thì đến để nhận hàng, trong đó loại người đầu tiên chiếm đa số.
Có vẻ như muốn thuê được một toa tàu thực sự không hề dễ dàng.
Trương Thiên đang rơi vào trầm tư, ai ngờ giây tiếp theo, eo của cô đột nhiên bị đụng phải.
“Ây da!”
Trương Thiên cong người, tay phải đặt lên vị trí bị đụng, không ngừng xoa bóp liên tục.
Cô quay người lại, bèn thấy ‘đầu sỏ gây tội’ chính là một cậu bé khoảng tám, chín tuổi đang lúng túng đứng ở phía sau mình.
Còn Trương Quốc Khánh ở bên cạnh thì đang trừng mắt nhìn cậu bé.
“Em xin lỗi, chị ơi, em không cố ý đâu ạ…”
Cậu bé đáng thương nhìn Trương Thiên, hai tay nắm lấy hai bên ống quần, cả người trông vô cùng căng thẳng.
Trương Thiên xoa một lúc, cảm thấy đỡ hơn mới ngồi xổm xuống nhìn cậu bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-185.html.]
“Em tên là gì thế?”
Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Em tên là Hổ Tử.”
Hổ Tử giòn giã nói.
Trương Thiên xoa đầu Hổ Tử, an ủi cậu bé:
DTV
“Sau khi em đụng phải chị không bỏ chạy ngay, mà ở lại đó xin lỗi chị, vả lại em cũng không hề cố ý, nên chị sẽ tha thứ cho em.”
Hổ Tử lập tức mỉm cười, lộ ra chiếc răng cửa bị thiếu:
“Em cảm ơn chị nhiều!”
Sau đó cậu bé chạy đi.
Trương Thiên nhìn Hổ Tử đã chạy xa, bấy giờ mới cau mày ôm eo đứng dậy.
“Em có muốn dán cao không?”
Trương Quốc Khánh quan tâm hỏi.
Trương Thiên lại lắc đầu:
“Không cần đâu ạ.”
Lúc này, mấy người đàn ông ở bên cạnh đã nhìn một lúc lâu, lại bắt đầu trò chuyện về đám nhóc.
“Đám trẻ con bây giờ nghịch ngợm quá, nơi nào cũng dám xông vào. Lần trước có một đứa trẻ lẻn vào xưởng của chúng tôi, mà xưởng chúng tôi là dây chuyền sản xuất sắt thép, khắp nơi đều là máy móc, nếu không phải công nhân tinh mắt, thì e là đã xảy ra chuyện rồi!”
“Đứa trẻ đó thật may mắn, trước đây tôi nghe nói có một đứa trẻ lẻn vào trong nhà máy, không cẩn thận bị máy cắt kim loại cắt đứt vài ngón tay. Chuyện này đã gây ầm ĩ một thời gian dài, cuối cùng nhà máy đó phải bồi thường cho gia đình của đứa trẻ 500 tệ, cộng thêm một suất làm việc, bấy giờ mới giải quyết êm thấm được chuyện này.”
“Cũng không biết khi nào trường học mới cho nhập học lại, họ mau quản lý đám nhóc này đi, tránh để chúng đi gây rắc rối cho những người khác!”
“…”
Trương Thiên hòa vào đám đông nghe ngóng tin tức cả ngày, sau đó về tổng hợp lại.
Bên này cũng không có quá nhiều tiến triển, chủ nhiệm phụ trách vận chuyển hàng hóa cả ngày cũng không ở trong văn phòng.
Phía Triệu Tùng lại có chút tin tức, vợ trưởng ga sắp sinh rồi, thế nên có rất nhiều người đang cố gắng tìm điểm đột phá ở phương diện này.