Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 230

Có điện mới xem được tivi, mà thời điểm này cũng chẳng có thứ gì khác để giải trí!

Trương Đại Ngưu sững sờ hai giây, lại hỏi một câu:

“Hình như ông vừa nghe nhầm hay sao ấy, có phải cháu vừa nói là muốn mua tivi không?”

Tivi chính là thứ vô cùng đắt tiền mà chỉ người thành phố mới có thể xem!

Là thứ mà họ muốn mua là mua được sao?!

Trương Thiên bắt đầu tính toán chi phí mua tivi với ông nội.

“Ông xem, năm ngoái tổng thu nhập của nhà chúng ta là hơn 400 tệ, năm nay chắc chắn sẽ nhiều hơn năm ngoái. Hơn nữa con còn là lãnh đạo của xưởng sữa, mỗi tháng nhận được 20 tệ tiền lương, ngoài ra còn có thêm tiền thưởng. Chỉ riêng tiền của con thôi cũng đủ để mua tivi rồi!”

“Ngoài ra, ông cũng không cần phải lo lắng về phiếu tivi. Trong những thứ anh Cả gửi về lần trước có một phiếu tivi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần cầm tiền tới cửa hàng bách hóa trên huyện thành mua là được!”

“Là tivi đó ạ! Ông không muốn xem tivi ạ? Đất nước chúng ta có chính sách hay thay đổi gì mới thì chỉ cần xem tivi là sẽ nắm được thông tin một cách nhanh nhất!”

“Ông là đại đội trưởng của đại đội chúng ta, gánh vác vận mệnh của cả đại đội hơn nghìn người. Chỉ cần có tivi, ông cũng không cần đợi đến khi công xã mở họp thì mới biết được những thông tin quan trọng. Lúc trước đại đội trưởng của đại đội Kim Hoa luôn khoe khoang trước mặt ông, còn không phải là vì nhà ông ấy có tivi nên nắm bắt được thông tin nhanh hơn ông sao?”

Nhắc đến đại đội Kim Hoa, ánh mắt Trương Đại Ngưu lập tức trở nên sắc bén.

DTV

Ông trầm ngâm, quả thực là vậy, mỗi lần mở họp Đại Cước Bản đều ở bên cạnh khoe khoang, có một số thông tin vẫn là đối phương nói ra trước, sau đó lãnh đạo bên trên mới nói.

Chẳng lẽ là vì nhà ông ta có tivi sao?

Trương Đại Ngưu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Một mình ông không thể quyết định được, lát nữa lúc cả nhà ăn tối chúng ta sẽ bàn về chuyện này. Nếu mọi người trong nhà đều đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ lên huyện thành mua.”

Khóe miệng Trương Thiên lộ ra nụ cười đắc ý, người đứng đầu trong nhà đã do dự rồi, hơn nữa còn là vì sự phát triển của toàn đại đội, những người còn lại sao có thể không đồng ý chứ?

Quả nhiên, trên bàn ăn tối, Trương Đại Ngưu vừa nhắc đến chuyện mua tivi, hô hấp của cả nhà lập tức nặng nề hơn vài phần.

Trương Vệ Quốc không khỏi há to miệng, mì vừa cắn vào trong miệng lập tức rơi ra, rơi lại vào trong bát.

“Mua tivi ấy hả?!”

Ông ấy run tay đưa đôi đũa trống không bỏ vào miệng, cắn một miếng không khí, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống.

“Nhà chúng ta thật sự muốn mua một chiếc tivi sao?”

Trương Vệ Quốc có chút luống cuống, nhưng phần nhiều là hào hứng.

Chung Quyên rất phấn khích nhưng đồng thời cũng có chút do dự, dù sao thì mua tivi cũng tốn rất nhiều tiều.

“Một chiếc tivi có giá bao nhiêu tiền vậy?”

Tâm trí bà ấy ngay lập tức nghĩ đến hộp đựng tiền ở trong phòng mình, suy nghĩ xem có thể bỏ ra được bao nhiêu tiền.

Trương Thiên đã đi hỏi thăm vài nơi, nghe thấy mẹ mình hỏi, cô bèn giơ bốn ngón tay lên, nói:

“Một chiếc tivi 12 inch có giá 400 tệ, đồng thời còn cần một phiếu tivi.”

“400 tệ ấy hả?!”

Chung Quyên lập tức lắc đầu:

“Đắt quá, không thì chờ qua hai năm nữa rồi mua cũng được?”

Tận 400 tệ đấy!

Những người khác vốn còn đang ngo nghoe rục rịch, nhưng vừa nghe thấy con số này, người nào người nấy đều câm như hến.

Trương Thiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này, thế là cô trực tiếp lấy từ trong túi ra 200 tệ.

“Con bỏ ra 200 tệ, trong nhà bỏ thêm 200 tệ, tại con sẽ xem tivi thường xuyên hơn!”

Đây mới là mục đích cuối cùng của cô - xem tivi!

“Chị ơi, em cũng muốn xem!”

Trương Hồng Binh mỉm cười lấy lòng với chị gái.

Trong số những bạn học của cậu cũng chỉ có một người trong nhà có tivi, lúc lên lớp toàn phải nghe đối phương khoe khoang mình đã xem được gì, các bạn cùng lớp cũng đều vây quanh cậu ấy.
Bình Luận (0)
Comment