Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 229

“Thật đấy!”

Tiền Thắng Nam ngồi vào chỗ của mình, cầm cốc lên uống một ngụm nước, nhuận họng rồi mới tiếp tục nói.

“Vừa rồi tôi đến văn phòng của đại đội trưởng, tình cờ nghe thấy bí thư nói đã tìm được người của nhà máy điện, thứ hai tuần sau sẽ cử người đến để kéo dây điện!”

Đôi mắt của Trương Thiên lập tức sáng lên.

“Là mỗi hộ trong toàn đại đội đều sẽ được kéo dây điện sao?”

Có điện rồi thì những thứ khác còn xa sao?

Cuộc sống nằm dài tận hưởng mà cô hướng tới cuối cùng cũng sắp đến rồi!

Tuy bây giờ cô đã nằm dài tận hưởng rồi, kể từ sau khi ông lão Dư Nguyên Trung đảm nhiệm chức kỹ thuật viên ở xưởng sữa, cô đã hoàn toàn buông thả bản thân, mỗi ngày không phải lên huyện thành trò chuyện với bạn học thì là nằm ở nhà nghỉ ngơi.

Thật sự là sung sướng tựa thần tiên.

“À thì…”

DTV

Tiền Thắng Nam ngừng lại, có chút ngượng ngùng nói:

“Tôi chưa nghe hết, vừa nghe đại đội chuẩn bị kéo dây điện, tôi mừng quá, lập tức chạy về đây báo với mọi người, cũng không để ý sau đó mọi người nói gì nữa.”

Cô ấy xấu hổ cười, trong mắt xẹt qua một tia hối hận.

Vẫn là có chút bốc đồng, sau này phải ở lại nghe rõ ràng mọi chuyện mới được!

Trương Thiên không thể chờ đợi được nữa, cô rất nóng lòng muốn biết được kết quả.

Cô lập tức đứng dậy, lấy túi xách, ngồi lên yên xe đạp, sau đó quay sang nhìn Tiền Thắng Nam, nói:

“Tôi sẽ đi tìm hiểu chuyện này, cậu cứ tính đại khái phí tổn năm sau của xưởng sữa chúng ta đi. Nhớ chừa lại tiền lương của năm nay, đến lúc đó phát cho mọi người.”

“Tôi đi trước nha!”

Nói xong, Trương Thiên đạp bàn đạp, chiếc xe đạp lao nhanh ra khỏi xưởng sữa, chưa đầy 5 phút đã đến sân chung của đại đội.

Cô vừa mới xuống xe, bèn thấy ông nội và bí thư vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Trương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó quyết định dừng xe lại, đứng ở cửa đợi hai người đi tới.

Trương Đại Ngưu đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy cháu gái đứng ở cửa, không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc:

“Sao cháu lại đứng chờ ở đó vậy? Ngoài trời lạnh lắm, không sợ cảm lạnh à?”

Vừa nói, ông vừa định cởi áo khoác của mình ra để khoác lên người cháu gái.

Trương Thiên có chút dở khóc dở cười, khoác lại áo khoác cho ông nội.

“Cháu không thấy lạnh gì cả, ông cứ mặc đi ạ!”

Lúc này, bí thư Phạm ở bên cạnh bèn vui vẻ nói:

“Nếu đồng chí Trương Thiên đã đến đón đại đội trưởng, vậy tôi cũng nên về nhà để ăn tối rồi.”

Nói dứt câu, ông ấy lập tức chào tạm biệt rồi rời đi.

Trương Thiên theo ông nội vào trong phòng, trong mắt chứa đầy sự tò mò.

“Ông nội ơi, nghe nói đại đội chúng ta sắp kéo đường dây điện ạ?”

Cô háo hức cầm lấy chiếc phích nước nóng rót một cốc nước cho Trương Đại Ngưu, nịnh nọt bưng đến trước mặt ông.

Trương Đại Ngưu mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm.

“Ừm! Không tệ!”

Trương Thiên đơ mặt, không có phản ứng gì với hành động trẻ con này.

Sau khi trêu chọc cháu gái một chút, Trương Đại Ngưu mới trả lời:

“Đúng là định kéo đường dây điện, hai năm nay đại đội chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền. Ông cũng vừa mới xem qua sổ sách của xưởng sữa, thu nhập của xưởng sữa đã nhiều hơn thu nhập đến từ việc bán cỏ khô cho trang trại bò sữa rồi.”

“Nếu đại đội đã có tiền, vậy thì cũng nên kéo dây diện cho mọi người.”

“Ông đã liên hệ với nhà máy điện, thứ hai tuần sau họ sẽ cử công nhân đến để kéo dây. Chút nữa đại đội cũng sẽ mở họp, ai đồng ý kéo dây điện tới nhà mình thì đăng ký với ông, ai không đồng ý thì thôi.”

Trương Thiên ngay lập tức hỏi:

“Đến lúc đó chúng ta có thể lắp ổ cắm ở trong nhà không ạ? Cháu muốn mua tivi về xem!”

Cái gì?

Trương Đại Ngưu ngẩn người nhìn cháu gái, miệng hơi há ra, không thể tin hỏi:

“Mua tivi ấy hả?”

“Đúng vậy ạ!”

Trương Thiên vui vẻ gật đầu.

Cô cố gắng như thế là vì điều gì chứ?

Chính là để sống một cuộc sống có điện càng sớm càng tốt!
Bình Luận (0)
Comment