Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 259

Trương Đại Ngưu im lặng một lát, nhìn về phía anh ấy, chầm chậm nói:

“Sính lễ? Mượn bao nhiêu?”

Sính lễ ở chỗ bọn họ không nhiều, 10 tệ là đủ rồi, xem ra tổn thất của Trương Cốc Mãn cũng không lớn lắm.

Trương Cốc Mãn nghe xong càng căng thẳng hơn, anh ấy ho nhẹ một tiếng, giơ bàn tay lên.

“50 tệ.”

“50 tệ ấy hả?!”

“Thế này thì quá nhiều rồi!”

“Không ngờ thằng nhóc Trương Cốc Mãn này lại có nhiều tiền đến thế?”

“Nếu cậu ta thật sự có thể đưa 50 tệ tiền sính lễ, tôi hoàn toàn có thể xem xét việc gả con gái cho cậu ta.”

“…”

Các đội viên xung quanh không ngừng bàn tán, Trương Cốc Mãn bị bao vây ở giữa vô cùng xấu hổ.

Mẹ anh ấy nhìn về phía Trương Đại Ngưu.

“Đại đội trưởng, ông nhất định phải giúp chúng tôi đòi lại tiền! Là 50 tệ đấy! Nếu không phải tôi chuẩn bị tìm một bà mối để ý tới hôn sự của nó, chắc bây giờ tôi cũng chẳng hề hay biết về chuyện này!”

Hôm nay nếu không phải bà ấy phát hiện ra có điều gì đó không đúng, chủ động đi hỏi trai, thì có lẽ phải một hai năm nữa mới phát hiện ra chuyện này quá.

Người bên cạnh lập tức an ủi mẹ Trương Cốc Mãn.

“Vẫn may là chúng ta phát hiện ra sớm, cũng nhờ việc bà đánh con trai, mọi người mới biết được chuyện con mình cũng bị lừa.”

“Trịnh Nguyên Anh này thực sự quá trí trá, đại đội chúng ta không chỉ chi trả tiền viện phí, tiền thuốc cho cô ta, bình thường cũng quan tâm đến cô ta, ai ngờ người này lại đi lừa con trai chúng ta như vậy!”

“Tuyệt đối không thể tha cho cô ta!”

“Đúng! Phải tố cáo lên lãnh đạo! Đưa cô ta xuống nông trường để cải tạo mới được!”

Trương Đại Ngưu vỗ tay xuống bàn một cái.

“Mọi người đừng kích động, cho dù tìm lãnh đạo cũng phải làm rõ chuyện này trước đã, số tiền mọi người bị lừa mới có thể lấy lại được.”

Ông nhìn về phía một người.

Người tiếp theo là Tôn Thanh Trí, anh ấy trông như sắp khóc đến nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-259.html.]

“Đại đội trưởng, thanh niên trí thức Trịnh kia nói rằng cô ta muốn hẹn hò với cháu, những lời cô ta nói với cháu cũng không khác gì lời cô ta nói với Cốc Mãn.”

Ánh mắt anh ấy có chút u oán nhìn về phía Trương Cốc Mãn.

Trương Thiên mở to mắt, không dám tin.

“Anh cũng đưa sính lễ sao?”

DTV

Tôn Thanh Trí gật đầu.

“Hôm thanh niên trí thức Trịnh vừa đến đã có thái độ khá tốt với tôi, chỉ vài ngày sau đã nói muốn hẹn hò với tôi. Bình thường tôi mua không ít đồ cho cô ta, lần này bị điều về, cô ta hứa sẽ nói với ba mẹ về chuyện kết hôn, còn đòi tôi 50 tệ tiền sính lễ.”

“Tôi không ngờ rằng, cô ta lại có thể lừa tôi như vậy!”

Một thanh niên cao lớn thô kệch như vậy lại đứng ở nơi đó gào khóc, cảnh tượng này thực sự khiến người ta không thể không đồng cảm.

Trương Thiên cũng không ngờ rằng trên người những đội viên này lại có nhiều tiền đến thế, còn dám cho người ta mượn hẳn 50 tệ.

Cô lắc đầu, ghi chép lại tất cả, đang định hỏi người tiếp theo.

Trong số những người đứng đó, một người hàng xóm của Tôn Thanh Trí đứng ra, tạo nên một vở hài kịch có tên là “Ai là người đàn ông của cô ta”.

“Rõ ràng cô ta đang hẹn hò với tôi!”

“Tôi mới là bạn trai của cô ta! Dây buộc tóc của cô ta là do tôi mua đấy!”

“Bồn nước trong nhà cô ta cũng là do tôi mua cho!”

“Tôi còn mua cả kem chống nắng cho cô ta!”

“Còn tôi thì mua kẹo cho cô ta! Cô ta nói rằng tôi chính là người đối xử tốt với cô ta nhất, sau này nhất định sẽ gả cho người đàn ông tốt như tôi!”

“Cô ta cũng nói với tôi như thế!”

Trương Thiên: “…”

Thật đúng là được mở mang tầm mắt!

Lúc này cô thật sự không biết nên nói gì cho đúng.

Đây mới gọi là một chân đạp n thuyền!

Nhiều người như vậy, ít nhất cũng mười lăm người, làm sao Trịnh NguyênAnh có thể quản lý và ghi nhớ hết được nhỉ?

Lại còn đến lúc cô ta rời đi rồi cũng không bị phát hiện!

Bình Luận (0)
Comment