“Vậy cô làm thế nào?”
Giọng nói trầm thấp từ tính của anh lúc này mềm mại khó hiểu.
Trương Thiên chỉ vào chiếc mũ Lôi Phong trên đầu, chớp chớp mắt.
“Tôi còn có mũ, kéo chiếc mũ này xuống là có thể che tai và cổ.”
Cô sửa lại chiếc mũ vài lần, xác định khôi phục trạng thái ấm áp trở lại, mỉm cười với Triệu Tùng.
“Đi thôi.”
Sau đó dẫn đầu đạp xe đi.
Mặt đất rất ẩm ướt, những bông tuyết rơi xuống đất tan thành nước tuyết, lớp đất sét cứng ban đầu dần dần mềm đi, dẫn tới rất nhiều rắc rối trên đường.
Trương Thiên vừa rẽ vào một khúc cua, liền phát hiện có người nằm trên đường phía trước, lập tức phanh xe dừng lại.
“Trước mặt có một người nằm!”
Trương Thiên nói với Triệu Tùng một tiếng, ngay lập tức nhảy xuống xe chạy tới.
Hy vọng người này chưa bị ngã quá lâu, hôm nay lạnh như vậy, đừng lạnh cóng xảy ra sự cố.
Trương Thiên vừa bước đến phía trước, người đó chống một tay xuống đất ngồi dậy.
DTV
“Người anh còn cảm giác không?”
Trương Thiên nửa ngồi xổm, quan tâm hỏi, đồng thời đưa tay đỡ đối phương.
Ngã trên tuyết là một nam thanh niên hơn 20 tuổi, mặc cũng khá dày, ngoại trừ đôi môi hơi trắng và bong tróc ra thì trông có vẻ vẫn ổn.
Lúc này, Triệu Tùng cũng đi tới, thay Trương Thiên đỡ đối phương, đồng thời lấy một chai rượu nhỏ từ trong lòng ra ném cho người đàn ông.
“Uống một ngụm cho ấm người.”
Người đàn ông nhìn chai rượu trong tay sững sờ, từ từ ngẩng đầu nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia đau đớn và áy náy.
Anh ta mấp máy môi mấy lần, nhỏ giọng nói:
“Cám ơn, xin lỗi.”
“Hả?”
Trương Thiên cảm thấy không hiểu ra sao, nhìn nhau với Triệu Tùng.
Mí mắt bên phải của cô đột nhiên nháy mạnh, không biết tại sao, trong lòng cô có dự cảm không tốt.
“Chúng ta về trước đi.”
Cô kéo tay áo Triệu Tùng nói.
Triệu Tùng cầm chai rượu lại bỏ vào trong lòng, đi sau Trương Thiên về.
Vừa lên xe, trước sau đã có vài người lao ra bao vây hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-369.html.]
Mà người đàn ông nằm trên tuyết lúc trước lặng lẽ đi theo phía sau mấy người đó.
Trương Thiên lập tức hiểu ra, đây là một cái bẫy!
Chỉ là không biết, đối phương là cướp tiền hay thế nào?
Triệu Tùng phản ứng ngay lập tức, lập tức đứng cạnh Trương Thiên, bảo vệ cô ở đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mấy vị có phải tìm nhầm người rồi không?”
“Không tìm sai!”
Một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi từ phía sau mấy người đi ra, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
” Điêu Quý?”
Triệu Tùng khẽ cau mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Anh ngăn chúng tôi lại là muốn làm gì?”
Điêu Quý uể oải nói:
“Chỉ là muốn tìm hai người nói chuyện vài câu, đừng căng thẳng như vậy.”
Anh ta nhìn Trương Thiên, người có vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt có một chút kinh diễm si mê.
“Em gái này tên gì?”
Giọng điệu của Điêu Quý ngả ngớn, ánh mắt quét Trương Thiên hai lần từ đầu đến chân.
Trương Thiên không khỏi rùng mình, mím môi, ánh mắt nhìn Điêu Quý càng không thiện cảm.
“Ngại quá, tôi và anh chưa quen thuộc đến mức đấy, vui lòng gọi tôi là đồng chí.”
Trương Thiên nghiêm mặt đáp.
Đối phương rõ ràng không có thiện ý, bên mình chỉ có hai người, nhưng bên kia lại có 8 người.
Trương Thiên bình tĩnh nhớ tình hình xung quanh vào trong đầu, trong tay giấu trong tay áo lặng lẽ xuất hiện một khẩu s.ú.n.g lục.
Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, cô bắt buộc phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt để bảo vệ mình và Triệu Tùng.
“Điêu Quý, chú ý thái độ của anh!”
Triệu Tùng lạnh lùng mắng đối phương, đồng thời bảo vệ Trương Thiên càng chặt chẽ hơn.
Khóe mắt anh nhìn xung quanh, nhưng mấy người đó bao vây rất chặt, không có chỗ trống chen.
Khóe miệng Điêu Quý nhếch lên, giọng nói trầm khàn, cười như không cười, nói:
“Thái độ của tôi làm sao? Thái độ của tôi rất tốt!”
Anh ta hung ác nhổ nước bọt về phía bên phải, cả người trông có vẻ nham hiểm.
“Quách Bình, vợ tôi chưa cưới qua cửa, là anh giúp giấu đi, phải không? Tôi đã nghe nói rồi, người cưu mang Quách Bình là Háo Tử Tôn Nha bên cạnh anh!”