“Hôm nay tôi vốn là muốn trừng trị anh một trận, nhưng…”
Anh ta nhìn về phía Trương Thiên, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên suồng sã.
“Chỉ cần anh để em gái phía sau ra làm quen với tôi một chút, hai chúng ta xóa sạch mối ân oán giữa chúng ta, thế nào?”
Anh ta một tay đút vào túi, tay kia sờ cằm, ánh mắt vừa dung tục vừa bỉ ổi, giọng điệu như chắc chắn Triệu Tùng sẽ làm như lời anh ta nói.
Trương Thiên nhẹ nhàng liếc nhìn Triệu Tùng, trên môi nở một nụ cười ngẫm nghĩ.
Trong trường hợp này, Triệu Tùng sẽ chọn thế nào?
“Anh nằm mơ đi!”
Triệu Tùng lạnh lùng nói, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng lại khí phách khiến người ta không khỏi tín phục.
Điêu Quý lập tức tối sầm mặt lại, vẻ mặt hung bạo nói:
DTV
“Rượu mời không uống uống rượu phạt à!”
Anh ta vẫy tay phải, mấy tay sai vây xung quanh hai người ngập ngừng lấy ra một cây gậy gỗ to bằng cánh tay từ phía sau, từ từ dịch bước, không ngừng tiến lại gần.
Trương Thiên đang định rút s.ú.n.g ra thì Triệu Tùng ở phía trước quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Trương Thiên.
“Lát nữa tôi lên đối phó bọn họ, cô đạp xe chạy nhanh về phía đại đội nhờ người của đại đội tới giúp, nhất định đừng quay đầu lại, biết chưa?”
Trương Thiên nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh cho rằng anh là cơ thể kim cương không phá hủy được sao? Một người tay không tấc sắc đối phó với 8 người, đầu óc chưa hỏng đúng không?”
Nơi này còn cách đại đội mấy nghìn mét, đất tuyết vốn không dễ đạp xe, đợi cô quay lại tìm được người mới qua, người Triệu Tùng cũng lạnh rồi!
Người đối diện trong tay cầm một cây gậy gỗ, chỉ cần mỗi người đánh một cái, Triệu Tùng không thể bò lên được, cho dù bây giờ không sao, nhưng phần lớn có chấn thương bên trong, nói không chừng mấy ngày tới liền nghẻo.
Hơn nữa nhiều người như vậy, Triệu Tùng làm sao có thể xác định, ngăn cản được cả 8 người?
Tuy cô rất cảm phục cách làm của đối phương, nhưng phàm là trong khả năng thì việc một người đánh nhau chắc chắn không nhẹ nhàng như hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-370.html.]
Cô dù gì cũng đã được huấn luyện dưới tay của đội trưởng đội dân quân của đại đội, nếu thực sự đánh nhau, hai người sao cũng tốt hơn một mình Triệu Tùng đối phó với 8 người, chưa kể trong tay cô còn có súng.
Ngoài ra, đối phương gây rắc rối cho Triệu Tùng, là cho rằng người giúp đỡ Quách Bình là Triệu Tùng, nhưng bản thân Trương Thiên biết, người giúp đỡ là cô, Triệu Tùng đã chịu trách nhiệm thay cô.
Triệu Tùng im lặng hai giây, mím môi, ánh mắt kiên định, mạnh mẽ nói:
“Tôi tuyệt đối không để người khác bắt nạt cô, cho dù tôi chết!”
Trương Thiên ngơ ra một chút, thành thật mà nói, cô có chút cảm động.
Khi hai người nói chuyện, vòng tròn bao vây vốn cách ba bốn mét dần dần thu hẹp lại, Điêu Quý bắt đầu đắc ý cười.
Trương Thiên không kiên nhẫn, mắng vào mặt Điêu Quý.
“Anh cười cái chó gì! Trông khó coi thì không nói nhưng giọng nói cũng khó nghe c.h.ế.t đi được! Chẳng trách Quách Bình không chọn anh, nếu là tôi, tôi sẽ không đồng ý gả cho anh!”
Mấy người đang từ từ đến gần đột nhiên dừng lại, nhìn Điêu Quý người có sắc mặt khó coi chuyển sang xanh ngắt.
“Bắt lấy cô ta!”
Ánh mắt Điêu Quý nhìn Trương Thiên đầy thù hận, ước gì có thể xé ra vài miếng thịt từ trên người cô.
Trương Thiên phớt lờ ánh mắt kinh sợ của Triệu Tùng, rút khẩu s.ú.n.g lục b.ắ.n lên trời.
“Đoàng!”
Sau một tiếng súng, mọi thứ chìm vào im lặng.
Trương Thiên chĩa s.ú.n.g lục vào Điêu Quý, giọng điệu dịu dàng.
“Anh có muốn so với tôi không, xem mấy người nhanh, bạn hay s.ú.n.g của tôi nhanh?”
Tục ngữ nói rất đúng, ngoài mười mét s.ú.n.g rất nhanh, trong mười mét vừa chuẩn vừa nhanh.
Với khoảng cách hiện tại, b.ắ.n từng người một dễ như chơi.
Điêu Quý im lặng hai giây.
“Đừng sợ! Thứ trong tay cô ta là s.ú.n.g lục, nhiều nhất có sáu viên đạn, vừa rồi cô ta dùng một viên, bây giờ chỉ còn năm viên, chỉ cần các cậu động tác nhanh, căn bản sẽ không bị thương!”