Mấy người xung quanh vẫn không nhúc nhích, do dự nhìn trái nhìn phải, không ai dám cá rằng mình sẽ không bị b.ắ.n trúng.
Trương Thiên mỉm cười, cao giọng nói:
“Anh ta nhờ các anh giúp đỡ, đưa bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông vừa rồi giả vờ bất tỉnh trong tuyết chỉ lặng lẽ liếc nhìn Điêu Quý, nhanh chóng trả lời Trương Thiên.
“Một người 20 đồng, tôi nằm trên tuyết mười phút, cộng thêm 5 đồng.”
Trương Thiên cười khúc khích, chế giễu nói:
“20 đồng, đã muốn người ta liều mạng cho mình? Nghĩ không khỏi có phần quá tốt rồi.”
Cô ngừng cười, mặt lạnh lùng lấy từ trong túi, thật ra từ trong không gian ra 320 đồng.
“Tôi cho các anh gấp đôi, giữ anh ta lại và đánh một trận, xong chuyện lại cho thêm 20!”
Không phải chỉ là tiền thôi sao?
Thứ cô có là tiền!
Điêu Quý cuối cùng cũng ý thức được nguy cơ, nhìn 8 người vốn là mình tìm đến giúp đỡ quay sang mình, hai chân không khỏi lùi lại.
“Mấy, mấy người điên à?! Ba tôi là bí thư! Cẩn thận tôi về mách ba tôi!”
Miệng anh ta nói vậy nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ hoảng loạn và sợ hãi.
Mấy người đứng trước nhất chần chừ, ngừng bước nhìn nhau.
Điêu Quý ngay lập tức đắc ý.
“Mấy người đều là người của đại đội Kim Hoa, nếu không phải tôi có lòng tốt cho mấy người công việc này, chỉ chút điểm công mấy người kiếm được đó có thể làm được gì?”
“Thật sự bưng bát lên ăn, nhưng đặt bát xuống lại chửi mẹ(*), một lũ khốn nạn!”
(*) chỉ người không có lương tâm, suốt ngày không hài lòng với đồ ăn do mẹ nấu, còn hễ không hài lòng, không vui là mắng mẹ; sau này chuyên dùng để chỉ những người vô tâm.
Giọng nói của anh ta càng lúc càng lớn, nhìn mấy người trước mặt bằng ánh mắt khinh thường, giống như đang nhìn con kiến dưới chân.
Một người trong đó không khỏi phản bác lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-371.html.]
DTV
“Lúc đầu chúng tôi chỉ tưởng là giúp anh hù dọa người khác, sao mà biết anh lại muốn khiếm nhã với con gái người ta! Sớm biết là như vậy thì anh cho tôi nhiều tiền hơn, tôi cũng không làm!”
Vừa rồi anh ta muốn rút lui, nhưng những người khác cũng không có ý định rút lui, nếu anh ta đột nhiên không làm, nhất định sẽ bị Điêu Quý mang hận.
Đáng tiếc bây giờ cho dù bọn họ không cần tiền của cô gái kia thì Điêu Quý về vẫn sẽ mách lẻo với ba anh ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta rất hối hận, ngay từ đầu không nên bị 20 đồng thu hút!
“Tôi làm gì có ý khiếm nhã cô ta!”
Điêu Quý thề son sắt, vỗ ngực.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ta mà thôi.”
Anh ta giả vờ thở dài nói:
“Thế này đi, tôi như cô ta, thêm cho mấy người mỗi người 20 đồng, mấy người giúp tôi đánh Triệu Tùng một trận là được.”
Nói xong anh ta cụp mắt xuống, che đậy ác ý và độc ác bên trong.
Mấy người còn lại càng do dự hơn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Lúc này, giọng của Trương Thiên truyền đến từ phía sau.
“Cho dù anh ta cho bao nhiêu, tôi đều cho gấp đôi!”
Trương Thiên lại lấy ra một xấp tiền và phiếu, cầm trong tay phe phẩy.
“Ngoài ra, tôi với tư cách là cháu gái của đại đội trưởng đại đội Hồng Quang và trưởng xưởng xưởng sữa tươi Hồng Quang, tôi có thể đảm bảo, nếu sau khi Điêu Quý về để ba anh ta gây rắc rối cho các anh, tôi sẽ tố cáo đại đội Kim Hoa ra tòa, để họ không tìm các anh nữa!”
Trương Thiên nhìn Điêu Quý, khóe miệng hơi nhếch lên, ngoài cười trong không cười nói.
“Cả đời này của anh e rằng chưa từng tôn trọng ai, mọi người đều là quần chúng nông dân, anh cho rằng mình là ai mà lại đi sỉ nhục nông dân như vậy?”
“Chức vụ bí thư của ba anh cũng là do các đồng chí nông dân chúng tôi cho! Nếu ba anh làm thư ký không tốt, không nghĩ cho nông dân, chúng tôi có thể khiến ông ta xuống!”
Những lời này giống như tảng đá rắn chắc khổng lồ, đập mạnh vào trong lòng của 8 người.
Đúng vậy, mọi người đều là nông dân, dựa vào cái gì phải nghe lời Điêu Quý?
Ánh mắt của mọi người càng ngày càng sáng, ánh mắt nhìn Điêu Quý cũng càng hung ác.