Cô ngồi trong phòng tài vụ, nhìn bàn làm việc của Tiền Thắng Nam ngày càng trống rỗng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Hai người thật sự định tổ chức hôn lễ vào dịp Quốc Khánh à?”
Trương Thiên cắn một miếng kem, mơ hồ nói.
Cả người Tiền Thắng Nam đều toát lên vẻ vui sướng, làm gì cũng tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không có chút buồn phiền khi sắp phải rời xa quê hương.
Đúng là con gái lớn không giữ được!
Trương Thiên thầm thở dài, cắn kem rôm rốp.
Tiền Thắng Nam đưa phần tài liệu cuối cùng cho Triệu Quế, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào.
“Anh ấy nói rằng chúng tôi kết hôn vào dịp Quốc Khánh, có thể nói là chung vui với cả đất nước, hơn nữa cũng giống như mọi người ở trong nước đều đang vui mừng vì chúng tôi. Ngày kỷ niệm đám cưới hàng năm cũng giống như vậy.”
Nói xong những lời này, khuôn mặt của cô ấy cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Trương Thiên im lặng hai giây, nhìn cây kem trong tay, cảm thấy bụng mình đã chứa đầy ‘cơm tró’ rồi.
“Hai người đúng là biết suy nghĩ thật đấy!”
Trương Thiên cảm thán một câu, cắn miếng kem cuối cùng.
Tiền Thắng Nam thu dọn đồ đạc của mình bỏ vào thùng giấy, nhìn về phía bạn thân, tò mò hỏi:
“Cô và Triệu Tùng sao rồi?”
“Chúng tôi vẫn đang hẹn hò.”
Trương Thiên thản nhiên nói, ném que kem đã ăn xong qua cửa sổ.
“Tôi đã nói rồi mà! Hai người chắc chắn có gì đó, nhưng em gái tôi lại không tin!”
Tiền Thắng Nam tức giận đập bàn.
Trương Thiên hoàn toàn cạn lời, phủi phủi lớp bụi trắng bám ở trên lưng:
“Hai chị em cô đúng là rảnh rỗi thật. Chờ đến ngày cô kết hôn, tôi chắc chắn sẽ tặng cậu một phong bao lớn!”
Bạn thân nhiều năm, bây giờ đối phương chuẩn bị lấy chồng, cô quả thật có chút không nỡ.
Tiền Thắng Nam ôm thùng giấy đi theo Trương Thiên, không ngừng truy hỏi.
“Lớn cỡ nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-430.html.]
“Rất lớn rất lớn!”
“Rất lớn là lớn đến mức nào?”
“Đến lúc đó cô sẽ biết thôi!”
“Cô nói một con số cụ thể đi, tôi…”
Giọng nói càng lúc càng xa, bóng dáng hai người dần biến mất ở ngã rẽ, chỉ còn lại những lời nói nhẹ nhàng theo gió thoảng, từ từ bay xa.
…
“Khụ khụ! Thông báo! Thông báo! Mời đồng chí Vương Đại Xuân, xin vui lòng đến phòng thường trực nhận điện thoại, chú Cả của anh đang tìm anh!”
“Nhắc lại! Thông báo! Thông báo! Đồng chí Vương Đại Xuân, xin vui lòng đến phòng thường trực nhận điện thoại, chú Cả của anh đang tìm anh!”
Hai chiếc loa lớn ở đại đội kêu từ sáng đến tối, buổi sáng phát nhạc, sau đó liên tục thông báo nhận điện thoại hoặc điện báo, mãi cho đến tận giờ tan tầm 6 giờ tối nó mới chịu ngừng lại.
Kể từ khi đại đội lắp đặt điện thoại, các đội viên của đại đội Hồng Quang mỗi ngày đều vô cùng phấn khởi.
Hôm nay gọi điện cho chú Cả, ngày mai lại gửi điện báo cho ông ngoại.
Những ngày gần đây, Triệu Khoan mang theo một bình nước đầy khi ra ngoài, đến trưa về thì bình nước đã cạn sạch.
Cứ tiếp tục thế này, cổ họng sẽ không chịu nổi nữa.
Trương Đại Ngưu lại tìm thêm vài người phụ trách việc phát thanh, giúp Triệu Khoan có thể thả lỏng được đôi chút.
Ngoài ra, bên phía huyện Nhiêu đã có được thông tin liên lạc của xưởng sữa Hồng Quang, những ngày gần đây liên tục có các xưởng gọi điện tới để đặt mua sữa bột.
Để xử lý mấy vụ làm ăn này, Trương Thiên đã tách bộ phận bán hàng ra, lập một bộ phận kinh doanh chịu trách nhiệm tiếp nhận và xử lý giao dịch bên ngoài, còn bộ phận bán hàng vẫn sẽ chịu trách nhiệm bán hàng.
DTV
Tuy nhiên, vẫn có một số cuộc điện thoại gọi riêng cho Trương Thiên.
“Thiển Thiển?”
Trương Thiên nhận lấy ống nghe từ tay em trai, nhẹ nhàng nói với người ở đầu dây bên kia.
“Cuối cùng đại đội các cậu cũng lắp điện thoại rồi!”
Giọng nói vui mừng của Bạch Thiển Thiển vang lên từ đầu dây bên kia.
Trương Thiên không nhịn được mà mỉm cười:
“Lắp điện thoại rồi, bây giờ cậu muốn tìm bọn tôi cũng dễ dàng hơn nhiều, không phải đợi lâu như lúc gửi thư nữa.”