Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 431

Bạch Thiển Thiển cười lớn qua điện thoại:

“Từ giờ tôi sẽ gọi điện cho các cậu mỗi tuần, như vậy các cậu mới không quên tôi!”

Trương Thiên bèn lên tiếng an ủi cô gái nhỏ này:

“Sao mà bọn tôi quên cậu được! Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi quên ai cũng sẽ không quên cậu!”

Trong số những người bạn mà cô có ở thế giới này, Bạch Thiển Thiển thực sự là người bạn thân thiết nhất.

Nghe mấy lời nói như rót mật vào tai của Trương Thiên, Bạch Thiển Thiển cuối cùng cũng hài lòng.

“Vậy thì tốt! Cậu có thể có nhiều bạn, nhưng người bạn tốt nhất của cậu nhất định phải là tôi!”

Lời nói rất bá đạo, nhưng sau khi Trương Thiên nghe xong, cô không nhịn được mà phì cười.

“Sao cậu lại bá đạo như vậy chứ?”

Trương Thiên lên tiếng trêu chọc.

Bạch Thiển Thiển dựa vào bốt điện thoại, có chút ngượng ngùng nói:

DTV

“Tính bạn giữa chúng ta không thể xuất hiện người thứ ba!”

“Được rồi, cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi, tôi thề đó!”

Trương Thiên cười nói.

Nói chuyện với Trương Thiên một lúc, Bạch Thiển Thiển bắt đầu hỏi thăm.

“Anh Yến đâu? Anh ấy có đến không?”

Giọng Bạch Thiển Thiển mang theo một chút ngượng ngùng.

Trương Thiên nhìn về phía Yến Vũ Hoa đang im lặng chờ đợi ở phía sau, chậc một tiếng, đưa ống nghe cho anh ta.

“Tôi biết ngay mà, còn nói cái gì mà tình bạn không thể xuất hiện người thứ ba. Vừa thấy người yêu cái là đã quên luôn người bạn này rồi!”

Cô hừ một tiếng, xoay người rời đi, trả lại không gian cho đôi tình nhân.

Yến Vũ Hoa mỉm cười nhận điện thoại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-431.html.]

“Thiển Thiển, dạo này em sống thế nào? Có ăn uống đúng giờ không?”

“Em sống rất tốt, còn anh Yến, anh thế nào rồi? Anh…”

Phía bên kia, Trương Thiên đi sang phòng điện báo bên cạnh, sau khi xác nhận không có điện báo gửi cho mình và gia đình, bấy giờ cô mới rời khỏi phòng thường trực, chuẩn bị tới xưởng sữa để kiểm tra.

Trương Thiên vừa bước ra khỏi cửa, lại đụng phải một nam đồng chí đi ngang qua, đầu va vào khuỷu tay của đối phương.

“Thật sự xin lỗi, cô không sao chứ?”

Nam đồng chí lo lắng hỏi, đồng thời còn định đo đỡ Trương Thiên.

Anh ta chỉ vừa mới chỉnh lại gọng kính một chút mà thôi, sao lại xui xẻo va vào người khác như vậy chứ? Trong lòng Cao Hoài kêu khổ không ngừng.

Trương Thiên choáng váng đầu óc, sau khi cô phản ứng lại, bèn đẩy nhẹ tay của nam đồng chí định giúp đỡ ra.

“Không sao, tôi ngồi nghỉ một chút là được.”

Cô nhìn đối phương một cái, sau đó lập tức ngây người.

Nếu cô nhớ không nhầm, người này trông giống hệt tên cặn bã trong ký ức của nguyên chủ!

Hay nói đúng hơn, đây chính là tên cặn bã Cao Hoài kia!

Sắc mặt của Trương Thiên lập tức trở nên kỳ quái, mở to mắt nhìn kỹ đối phương.

Cô thực sự không nhìn ra người này có điểm nào tốt, sao lại có thể khiến nguyên chủ yêu đến mức mụ mị cả đầu óc nhỉ?

Khuôn mặt không điển trai tuấn dật bằng Triệu Tùng, khí chất không hào hoa phong nhã bằng Yến Vũ Hoa, tính tình cũng không ôn hòa trầm tĩnh bằng em trai Triệu Khoan, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay cô, trông chẳng khác gì mấy kẻ thô tục.

Trong lòng Trương Thiên âm thầm chê bai Cao Hoài chẳng ra gì, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhạt.

Cao Hoài cuối cùng cũng rời mắt khỏi chiếc đồng hồ của Trương Thiên, lập tức giả vờ làm một thanh niên trí thức nhã nhặn.

Đáng tiếc Trương Thiên đã gặp được bản chính là Triệu Khoan, thế nên loại hàng giả như Cao Hoài này hoàn toàn không thể lọt được vào mắt xanh của cô.

“Là tôi không đúng, không thấy bên cạnh có người, chỉ là không biết đồng chí tên gì? Tôi nên đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra mới đúng.”

Cao Hoài miệng đầy quan tâm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía chiếc đồng hồ trên tay Trương Thiên.

Chiếc đồng hồ trên tay Trương Thiên là mẫu mới nhất ở Ma Đô, là do chị dâu Cả đặc biệt gửi về, có thể nói người ở đây có tiền cũng chưa chắc mua được.

Bình Luận (0)
Comment