Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 454

“Cháu chỉ lo lắng ông không muốn đi xa nhà.” Trương Hồng Vũ cười hắc hắc, gãi gãi cái ót.

Trong trí nhớ, ông nội rất hiền từ nhưng cũng rất nghiêm khắc cố chấp, cho dù là bệnh viện ở công xã cũng không muốn đi, cho nên anh ấy mới lo lắng ông nội không muốn đến Ma Đô.

“Ông nói ông muốn đi lúc nào?” Trương Đại Ngưu không thể hiểu được nói.

Trương Hồng Vũ sửng sốt:

“Ông không đi sao?”

“Đại đội bận như vậy, sao ông có thời gian theo các cháu đi xa như vậy chứ?” Trương Đại Ngưu uống thêm một chén canh, lúc này mới buông chén đũa.

Ông lau miệng:

“Được rồi, cứ như vậy, thằng cả con nhớ chăm sóc cho vợ và mẹ con thật tốt, nếu xảy ra vấn đề gì thì con cũng đừng về nữa!”

Trương Thiên nhìn ông cụ đứng lên, cầm tay của người bạn già đi về phía phòng TV.

Mấy người trên bàn cơm hai mặt nhìn nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Chủ của gia đình là ông nội đã lên tiếng, những người khác cũng chỉ có thể nghe theo.

Ngày hôm sau, Trương Thiên mới vừa rời giường đã thấy con trai cả của ông nội hai, cũng chính là chú cả của Trương Thiên dẫn cháu trai nhỏ của mình ngồi trong phòng khách nhà mình.

“Hồng Vũ, cháu nhìn xem sức khỏe của cháu trai này của cháu có thể đi tham gia quân ngũ hay không?” Bên cạnh chú cả Trương Kiến Quân có một thanh niên hàm hậu là con trai cả Trương Chân của anh họ Trương Thiên, năm nay vừa lúc mười tám tuổi.

Trương Hồng Vũ vỗ vỗ tứ chi của Trương Chân, gật gật đầu:

“Có thể, cơ thể không tồi, là hạt giống tốt để tham gia quân ngũ.”

“Vậy nó có thể đi theo cháu đến Ma Đô bên kia làm một binh lính nhỏ không?” Chú cả Trương treo vẻ mặt chờ đợi nhìn Trương Hồng Vũ rồi nói.

“Sao chú cả đột nhiên muốn đưa Trương Chân đi tham gia quân ngũ, không phải đã nói để anh ấy đến bộ phận vận chuyển của xưởng sữa hay sao?” Trương Thiên tò mò đi tới hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-454.html.]

Chú cả Trương thở dài, bảo Trương Chân ngồi xuống.

“Chú cũng nghĩ như thế, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích tham gia quân ngũ, vẫn luôn nói muốn làm quân nhân, vừa lúc Hồng Vũ trở về, cho nên muốn nhờ anh của cháu giúp chú xem nó có được không, không được thì ở nhà làm nông, dù sao chỉ cần có sức thì không cần lo chuyện ăn uống.”

Tuy rằng ghét những bà con xa thân thích không quen biết tìm anh cả hỗ trợ, nhưng chú và anh họ của nhà ông nội hai thì khác, bọn họ đối xử với mình và hai em trai đều rất tốt giống như ruột thịt.

Tham gia quân ngũ chắc chắn sẽ phù hợp với ý muốn của Trương Chân hơn việc nhà nông, dù sao thì từ nhỏ đã mơ ước tham gia quân ngũ.

DTV

Trương Thiên nhìn về phía anh cả, muốn xem ý của anh ấy.

Trương Hồng Vũ cảm thấy có thể.

“Không thành vấn đề, đến lúc cháu trở về bộ đội thì để cho cháu trai cả trở về với cháu, chú cả cứ giúp Trương Chân xử lý thủ tục tương ứng trước đi, chúng cháu ở lại một tuần nữa sẽ rời đi.”

“Ai da, thật tốt quá!” Chú cả Trương dùng sức vỗ vỗ lưng của cháu trai:

“Mau nói cảm ơn chú cả!”

Trương Chân nhếch miệng cười to, lộ ra một cái răng nanh:

“Cảm ơn chú cả! Cháu nhất định tham gia quân ngũ chăm chỉ, làm một chiến sĩ dũng cảm không sợ gian nan khốn khổ!”

“Được!” Trương Hồng Vũ cười to.

“Chú cả ăn không? Mẹ cháu hấp bánh bao, cùng nhau ăn?” Trương Thiên cười tủm tỉm hỏi chú cả.

“Không được không được! Bọn chú ăn rồi mới đến!” Chú cả Trương xua xua tay, tạm biệt hai người rồi dẫn cháu trai cả rời đi.

Hiện giờ xưởng sữa vận hành rất suôn sẻ, Trương Thiên chỉ cần sắp xếp kế hoạch sản xuất, còn lại đều có Triệu Tùng xử lý giải quyết.

Mỗi ngày ngoại trừ buổi sáng cô đến xưởng sữa kiểm tra tình huống của phân xưởng một chuyến, thì trên cơ bản thời gian khác sẽ nằm trong nhà xem sách toán lý hóa.



Dù qua một năm nữa sẽ phải thi đại học, cô không giỏi vật lý, phải chuẩn bị sớm một chút mới được.
Bình Luận (0)
Comment