Trương Thiên đọc sách trên hành lang, trong sân, anh cả Trương Hồng Vũ đang đánh nhau với Triệu Tùng, thật ra chủ yếu là Triệu Tùng bị đánh.
“Được rồi, tôi tán thành cậu làm em rể của tôi.” Trương Hồng Vũ hầm hừ thu tay lại, lòng tràn đầy không muốn:
“Nếu cậu dám đối xử không tốt với em gái tôi, thì hãy chuẩn bị tâm lý bị tôi đánh c.h.ế.t khiếp đi!”
Triệu Tùng treo mắt gấu trúc, vẻ mặt bình tĩnh:
“Anh cả yên tâm, em nhất định sẽ sống thật tốt với đồng chí Trương Thiên!”
Trương Thiên treo vẻ mặt cạn lời nhìn anh ba hoa.
Trương Hồng Vũ bị những lời này làm cho đau dạ dày, vẻ mặt phức tạp bước nhanh rời đi.
“Anh tới tìm em có chuyện gì?” Trương Thiên nhìn người đang đi tới hỏi.
Triệu Tùng lắc đầu:
“Không có chuyện gì, lúc này sắp đến Tết Trung Thu mà? Mẹ anh biết làm bánh trung thu, bảo anh hỏi em muốn ăn loại nào, bà ấy làm cho em.”
Sau khi hai người Trương Thiên xác định quan hệ, rất nhanh thì cha mẹ hai bên cũng biết.
Đối với con dâu tương lai là Trương Thiên, góa phụ Tôn là vô cùng vừa lòng, thái độ đối xử với Trương Thiên giống y như đối với con gái ruột Triệu Quế của mình.
“Em thích bánh trung thu không quá ngọt.” Trương Thiên cười tủm tỉm nói, thuận tay chọc hốc mắt đen nhánh của Triệu Tùng.
“Đau không?” Vẻ mặt của cô tò mò hỏi.
Triệu Tùng nghiêm túc gật đầu:
“Đau!”
Trương Thiên sửng sốt, lập tức cười ha ha.
“Chờ, em đi nấu một cái trứng gà cho anh đắp.” Trương Thiên cười xong, buông sách vở trên tay, đứng dậy đi nấu trứng gà cho Triệu Tùng.
Không đợi cô tránh ra thì đã bị Triệu Tùng giữ chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-455.html.]
“Nhân gì cũng được?”
Khóe miệng của Trương Thiên khẽ nhếch:
“Nhân gì cũng được, năm nhân em cũng ăn.”
Về bánh trung thu thì cô rất dễ tính, chỉ cần không phải quá ngọt là được.
Tết Trung Thu lúc trước công ty phát bánh trung thu, trong đó bánh trung thu năm nhân đồng loạt nhận được sự ghét bỏ của các đồng nghiệp, cuối cùng năm nhân đều bị cô lấy về nhà ăn, mỗi ngày một cái làm bữa sáng, mất một tháng mới ăn xong.
Triệu Tùng nhận được câu trả lời vừa lòng, ngoan ngoãn ngồi chờ Trương Thiên đi nấu trứng gà đắp lên mắt cho anh.
Bên kia, nội bộ chính quyền huyện lại nổi sóng về chuyện sửa đường.
“Theo tôi thấy, lần sửa đường này có thể gom góp được đầy đủ tài chính, không bằng lấy ra một phần sửa quốc lộ từ huyện của chúng ta đến thành phố Song Điền?” Một người cán bộ nói với thái độ hiền lành.
“Tôi không đồng ý.” Phó bộ trưởng Ngô của bộ giao thông lắc đầu:
“Số tiền này là số tiền do đại đội Hồng Quang quyên tiền sửa đường để thuận tiện vận chuyển, sao có thể lấy một phần ra đi sửa chỗ khác?”
Nào có chuyện như vậy? Lấy tiền của tôi làm chuyện của anh? Ý đồ không nên rõ ràng như vậy chứ.
“Ngược lại tôi cảm thấy ý tưởng của chủ nhiệm Liễu không tệ, mấy năm nay đại đội Hồng Quang phát triển không tồi, có thể lấy ra phần tài chính phù hợp để giúp đỡ những người khác, phát huy phong cách vô tư phụng hiến mới có thể làm cho mọi người cùng giàu lên.” Lại có một người cán bộ nói.
“Phát huy phong cách?” Cán sự Vương cười một tiếng:
“Lúc anh nói những lời này, nếu có thể tháo đồng hồ trên tay anh xuống, rồi cởi giày da và quần áo ra thì tôi sẽ tin những lời này của anh là thiệt tình.”
DTV
“Anh!” Tên cán bộ này không nói nên lời, cảm nhận được ánh mắt của những người khác nhìn lại đây thì đỏ mặt cúi đầu.
“Được rồi!” Bí thư Tạ lạnh lùng nói:
“Mục đích chủ yếu của cuộc họp hôm nay là sửa đường thế nào, không phải cho các anh lấy tài chính sửa đường thuộc về đại đội Hồng Quang đổ vào chỗ khác!”
“Bí thư nói đúng.” Chủ nhiệm Liễu vẫn ra vẻ của người hiền lành kia:
“Chỉ là thông báo của cấp trên còn chưa gửi xuống, có phải chúng ta nên chờ thêm một chút nữa không? Chờ thông báo gửi xuống, rồi hãy thương lượng chuyện sửa đường?”
Bí thư Tạ không cho rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn, nói thẳng: