Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 60


Sau khi thay thuốc xong, Vu Cửu nằm như cái xác hết một hồi, chờ sau khi dịu xuống lại thì mới mở mắt ra, liền thấy hai người có diện mạo hơi giống hệt tẹo ngồi ngay ở bên giường cô.
Người phụ nữ trẻ này là Kỳ Dụ Văn? Cũng chính là vị hôn thê trong lời đồn của cô.

Quả thật là trông rất xinh đẹp, nhưng cớ sao biểu cảm kỳ quái như vậy, một cảm giác kiểu khó ở vô cùng.
Xem ra xác suất đám người này lừa cô thật đúng là không thấp.
Kỳ Tử Đồng hơi chỉ vào Kỳ Dụ Văn, giống như là giới thiệu một người bạn họ hàng không quan trọng: "Đây, Kỳ Dụ Văn, con của ta, vợ chưa cưới của cô."
"......"
Kỳ Dụ Văn đã cầm ly nước bên cạnh uống vào một ngụm, không lên tiếng.

Chung quy thì hiện tại cô ấy mất trí nhớ rồi, nói gì cũng vô dụng.
Vốn dĩ cô ấy muốn xem thử dáng vẻ Vu Cửu trông thế nào, dù sao xem ảnh chụp thì không có cảm giác thật bao nhiêu.
Chỉ là không nghĩ tới mặt của Vu Cửu thế mà bị quấn băng gạc thành kiểu ấy, thế thì còn không bằng xem ảnh chụp.
Tròng mắt Vu Cửu xoay chuyển như bánh xe, hỏi: "Bình thường tôi xưng hô thế nào với cô?"
Kỳ Dụ Văn nào biết đâu, lại uống vào một ngụm nước thoáng tránh né trả lời.

Ngược lại là Kỳ Tử Đồng bên cạnh nói một cách cực kỳ nghiêm túc: "Cô kêu con bé là: bà xã ơi."
Vu Cửu: "......"
Kỳ Dụ Văn: "......"
Mặt Kỳ Dụ Văn có hơi đỏ.
Trên mặt Vu Cửu đang quấn băng gạc không thể làm biểu cảm, chứ bằng không thì cô phải đưa ra mặt nạ méo mó rồi.

Xưng hô buồn nôn như vậy thật sự sẽ xuất hiện ở chỗ cái người con gái Gatling thẳng như sắt thép này sao?
Cô không tin.
Kỳ Tử Đồng giơ tay lên che lại ý cười của mình: "Quên mất cũng chẳng sao, con bé cũng mất trí nhớ rồi."
Vẻ mặt Vu Cửu chợt khựng, hơi nheo mắt: "......!ngài đây là đang nói đùa sao?"
"Không có, quả thật là con bé mất trí nhớ rồi, phỏng chừng khi mất trí nhớ là sớm hơn cô hai ngày."
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn đang uống nước, nước trong ly lại chẳng ít đi bao nhiêu, độ nóng trên mặt đang dần dần tụt xuống, có điều là đã bắt đầu có cảm giác như ngồi bàn chông.
Rốt cuộc là Kỳ Tử Đồng kế bên liệu có biết nói chuyện hay không, mỗi một câu nói đều đang làm người khác xấu hổ đấy.
Vu Cửu chẳng nói thêm nữa, thoáng liếc mắt Kỳ Dụ Văn một cái rồi liền không để ý nữa.

Kiểu xác suất đồng thời mất trí nhớ này thấp đến hoang đường, cô mới không tin sẽ gặp phải trên người mình.
Cái người Kỳ Tử Đồng này thoạt nhìn thì mạnh mẽ lấn áp, lần trước còn nói trong bụng Kỳ Dụ Văn có đứa bé, đừng bảo là thừa dịp cô mất trí nhớ thì muốn tìm một hiệp sĩ đổ vỏ hộ đi.
Vừa suy ra logic như vậy, ui, thông rồi.
Qua Kim Vũ nghe tin mà đến, trên tay xách theo một cái ống nghe, vừa vào đến liền ở đó nhắc mãi: "Hai người các cậu bị làm sao đấy, muốn mất trí nhớ thì liền rủ nhau mất trí nhớ, sợ đối phương thua thiệt đúng không?"
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn Qua Kim Vũ một cái, trong lòng có tí cảm kích, bầu không khí phảng phất kiểu y như xem mắt vừa rồi kia khiến cô ấy cảm thấy khốn cùng.
Dường như mỗi một câu Vu Cửu nói đang khiến trong lòng cô ấy cồn cào, cô ấy rất muốn đáp lời, lại bức bách bởi xấu hổ, không dám cất tiếng.
Kỳ Tử Đồng ngồi đấy giống như một pho tượng Phật vậy, bình tĩnh mà phảng phất như là một khán giả, đôi tay đưa qua đưa lại về đến trên ly, nói với vẻ không chút để ý: "Cho dù có nói thế nào, mất trí nhớ thì mất trí nhớ, giờ Dụ Văn cũng đã mang thai, đợi Vu Cửu khỏi hẳn rồi hai đứa liền kết hôn đi.

Kim Vũ, con dự tính khi nào Vu Cửu xuất viện?"
Qua Kim Vũ vuốt cằm, cân nhắc chốc lát, nói: "Nếu khôi phục tốt thì qua một tháng nữa đi.

Có điều muốn khôi phục hoàn toàn thì phỏng chừng phải ba tháng đây.

Tay trật khớp còn dễ nói, nhưng mà xương sườn cô ấy thì gãy có hơi thê thảm."
May mà xe Rolls-Royce Vu Cửu ngồi lúc ấy tính năng an toàn tốt, còn đã thắt đai an toàn, cho nên không có bị thương nặng lắm.
Kỳ Tử Đồng hơi thoáng gật đầu, nói với ý tứ sâu xa: "Không sao, dù gì thì Dụ Văn đã mang thai, chờ ổn hơn thì cũng tương đối rồi."

Vu Cửu cùng Qua Kim Vũ đều thoáng nhìn Kỳ Tử Đồng với vẻ kỳ lại, lần lượt cảm thấy bà ấy già mà không đúng mực.

Chỉ có Kỳ Dụ Văn nghe không hiểu, bánh xe cũng nghiền lên đến mặt rồi cũng không hay biết nhận ra.
Ở phương diện này, Kỳ Dụ Văn đúng là tỏ ra trong sáng không giống với người thường.
Kỳ Tử Đồng vẫn không ý thức được là lời của mình không hợp tình hình cỡ nào, cứ mải lo nói tiếp: "Vậy hôn lễ thì phỏng chừng là làm không kịp, giấy chứng nhận kết hôn thì lại có thể lãnh trước.

Hôn lễ thì chờ sinh con xong rồi nói sau."
Vu Cửu muốn nói chen vào, nhưng lại cũng chen không nổi một câu nào.

Tự Kỳ Tử Đồng mang theo một loại năng lượng tỏa ra, là thứ mà người ở địa vị cao nhiều năm rèn luyện ra được.
Theo bà ấy thấy, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn đã là quan hệ ván đã đóng thuyền rồi, chẳng cần phải dằn vặt nữa, càng chả cần phải hỏi ý kiến đứa mất trí nhớ.
"Đợi đã, thế này là cũng chưa hỏi qua ý kiến tôi mà liền chốt hạ rồi sao? Đây là ép mua ép bán nhỉ! Cho dù nói thế nào thì giờ chúng tôi cũng không thân.

Tóm lại, cũng phải để chúng tôi quen thuộc chút, lỡ như không hợp......"
"Không hợp?"
Qua Kim Vũ cao giọng, đã cắt ngang lời Vu Cửu: "Gạo sống cũng nấu thành cơm chín rồi, cô còn không kết hôn với người ta? Không hợp cũng phải hợp!"
Kỳ Dụ Văn không vui trong lòng, vì sao Vu Cửu muốn cự tuyệt? Dù cho là mất trí nhớ rồi, thì cô ấy cũng chẳng nghĩ tới không kết hôn với Vu Cửu.
"Tớ cũng không đồng ý, tớ không quen biết cô ấy."
Kỳ Tử Đồng cười một tiếng lạnh lùng, hơi hơi nghiêng người, nhếch chân lên vắt tréo, nói với Kỳ Dụ Văn: "Vậy thì đừng kết, ok? Ta lại không tin cả đời con cũng không khôi phục trí nhớ, đến lúc đó coi thử người hối hận là ai."
Qua Kim Vũ phụ họa: "Chính thế, dì cũng ghép duyên ép gả cho cậu rồi, cậu còn từ chối."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Kỳ Dụ Văn kiêu ngạo quen rồi, từ nhỏ là tâm điểm được mọi người xoay quanh, đâu có thể chịu đựng việc bị cách nói nhục nhã hạ thấp tới lui kiểu như vậy.

Cô ấy quyết đoán đứng dậy quay đầu rời đi, còn sập cửa đến vang rung trời, phát tiết cơn nóng giận của cô ấy lúc này ra tới.
Lần này không dọa phải Kỳ Tử Đồng cùng Qua Kim Vũ, ngược lại là đã khiến cho Vu Cửu sợ giật nảy.
Vu Cửu cũng không biết vì sao, cô hết sức sợ Kỳ Dụ Văn tức giận.
Qua Kim Vũ lập tức quay đầu đến quở trách Vu Cửu trên giường: "Lời cô nói vừa rồi kia, chắc Dụ Văn đau lòng cỡ nào."
"Tôi......"
Vu Cửu á khẩu cạn lời, vừa rồi quả thật là cô nhanh mồm rồi, không chú ý đến trường hợp lắm, thế mà lại nói ra lời trong lòng rồi.

Lúc đang muốn giục Qua Kim Vũ đi dỗ một chút, thì Qua Kim Vũ đã lên tiếng.
"Dì, Vu Cửu, con đi xem thử, cậu ấy mất trí nhớ y vậy là sao."
"Đi đi."
Vu Cửu lặng lẽ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
-
Sau khi Qua Kim Vũ đuổi theo Kỳ Dụ Văn, thoáng vỗ vai cô ấy: "Mất trí nhớ hồi nào vậy?"
"Đại khái là một tuần trước, lúc tớ tỉnh lại ở bệnh viện."
"Cái lúc ấy ư?"
Qua Kim Vũ khẽ gật đầu, suy đoán, nói: "Chắc không phải là cậu mất trí nhớ vì chịu phải kích thích nhỉ? Hôm cậu ngất xỉu ấy, cậu đã nghe nói Vu Cửu là chị em cùng chung dòng máu (trực hệ) với cậu."
"Tớ và cô ấy là chị em cùng chung dòng máu?"
"Đương nhiên không phải, huyết thống của các cậu tám sào cũng quăng không tới.

Chỉ là lúc ấy cậu đã mang thai đứa con của Vu Cửu, lại nghe nói được chuyện này, rồi chịu không nổi."
"Đứa bé trong bụng tớ là của Vu Cửu?"
Qua Kim Vũ chợt sững một chút, làm một động tác tiêm vào: "Sinh ra từ dùng A7 bản nâng cấp của A6, bé con của Vu Cửu hàng thật giá thật, bằng không thì cậu tưởng rằng của ai?"
Kỳ Dụ Văn tưởng rằng là con hoang đâu ra tới.

"Tớ thích cô ấy lắm sao?"
Kỳ Dụ Văn đi vào thang máy, ngẩng đầu nhìn ánh đèn của thang máy, cửa thang máy một lần nữa khép lại trong tầm nhìn khóe mắt.
Qua Kim Vũ xoay người, dựa vào vách thang máy, nói: "Thích vô cùng, trước kia tớ chưa bao giờ ngờ được cậu sẽ thích một người như vậy, chắc hẳn chính cậu cũng chẳng ngờ đến."
Qua Kim Vũ nói mãi nói mãi rồi thoáng nở nụ cười.

Nói thật thì cô ấy rất hâm mộ, hâm mộ Kỳ Dụ Văn có thể tìm được một cô gái, yêu thích như vậy.
Khi cô ấy vừa muốn mở miệng giảng giải câu chuyện mang thai thì liền nghe Kỳ Dụ Văn hỏi: "Vì sao tớ lại muốn sinh con với cô ấy? Là ý của mẹ tớ sao?"
Chung quy thì bản thân ở nhà họ Kỳ sau này cũng cần một người thừa kế.
"Không phải, chuyện này phức tạp lắm, để tớ nói với cậu......!"
Qua Kim Vũ nói đến miệng ráo lưỡi khô, lúc này thì thang máy dừng lại: "Sự tình chính là như vậy, chúng ta đi ăn một bữa trước."
"Ừ."
Cả quá trình, giữa mày Kỳ Dụ Văn đều nhíu chặt, cô ấy cho rằng dù cho đứa bé này không phải là ý của mẹ mình, vậy thì cũng sẽ là kết quả cùng quyết định với Vu Cửu.
Không nghĩ tới là bị người ta hãm hại.
Vậy đứa bé này còn không phải là bị ép chào đời sao? Kỳ Dụ Văn không phải là vui vẻ lắm.
-
Kỳ Tử Đồng cứ nhìn chằm chằm vào Vu Cửu, nơi giữa mày hơi mang vẻ phẫn nộ: "Vừa rồi vì sao cô phải nói cái lời kiểu ấy?"
Vu Cửu hơi liếm môi dưới, sao cảm giác Kỳ Tử Đồng đang tức giận, chẳng lẽ là bởi vì sự tình vừa rồi?
Ban nãy Kỳ Dụ Văn tức giận, chẳng lẽ không phải Qua Kim Vũ cùng Kỳ Tử Đồng gây nên sao?
Cô luôn cảm thấy, Kỳ Dụ Văn cũng là bị Kỳ Tử Đồng ép uổng đây mà.

Không chỉ bị ép mất trí nhớ, còn phải tới trước mặt cô tìm lấy nhục.
Vì thế, Vu Cửu càng không muốn làm lỡ làng mình cùng Kỳ Dụ Văn nữa, hai người đều không chịu kết hôn, cưỡng ép thành đôi thì nhất định sẽ không có kết quả tốt gì.
Kỳ Dụ Văn trông đẹp như vậy, nhất định sẽ có người ưu tú hơn chờ đợi cô ấy.
"Chỉ là tôi cảm thấy, tôi không có tình cảm với cô ấy, không muốn cứ như vậy kết hôn."
Kỳ Tử Đồng hỏi lại: "Nhưng mà cả hai có con, cho dù như vậy thì cô cũng không muốn kết hôn?"
"Vì sao nói là con của tôi thế? Hai phụ nữ cũng có thể sinh con sao?"
Kỳ Tử Đồng cũng mới nhận ra được là quả thật chưa giải thích qua nguồn gốc của đứa bé với Vu Cửu, thầm nghĩ không lẽ nào Vu Cửu cho rằng đứa bé trong bụng Kỳ Dụ Văn là của người khác đấy chứ?
Bà ấy cúi đầu xuống, xoa xoa giữa mày của mình.

Nói như vậy thì trái lại cũng có vẻ hợp lý, cho dù là ai thì cũng sẽ hiểu sai.
"Đứa bé trong bụng con bé là của cô......"
Kỳ Tử Đồng đã nói hoàn hoàn chỉnh chỉnh diễn biến của sự việc với Vu Cửu, Vu Cửu nghe xong mà vẫn là bán tín bán nghi.
Hiện tại cô đã mất đi ký ức rồi, không nhớ được chuyện xuyên vào sách.

Thông tin và kiến thức trong não cô đều là có được từ thế giới gốc của cô, tất nhiên sẽ không tin cách thức thụ thai quái đản lại hơi có vẻ thần kỳ siêu hình như vậy.
Giống y như bịa.
Tay Vu Cửu moi móc khăn trải giường, tính tạm thời trốn tránh hiện thực.

Dù sao thì giờ cô còn ở bệnh viện, trên mặt còn có vết thương, không chụp được ảnh cũng không lấy được giấy chứng nhận kết hôn, tạm thời lừa gạt cho qua rồi nói sau.
"Dì xem, thương tích của tôi cũng chưa khỏi, có gì thì không thể chờ sau khi tôi xuất viện rồi lại nói ư?"
Kỳ Tử Đồng khẽ thở hắt, xương sườn của Vu Cửu gãy, nói chuyện sẽ làm đau đớn theo, bèn không tính lý luận với cô nhiều như vậy vào ngay lúc này.
"Được, chờ cô xuất viện lại nói."
Lúc tới lượt Kỳ Dụ Văn khám thai rồi, Qua Kim Vũ đứng gần bên đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hiện tại Vu Cửu còn tồn tại nghi hoặc đối với đứa bé trong bụng Kỳ Dụ Văn, dáng vẻ cứng đầu ngoan cố kia nói thế nào cũng là không tin lắm.

Vừa khéo, có thể làm một cái xét nghiệm DNA không xâm lấn giám định ADN, có thể khiến cho Vu Cửu dễ dàng tin tưởng chấp nhận thật sự.
Qua Kim Vũ hơi ngoắc tay với bác sĩ, nhỏ giọng mà nói ở bên tai cô bác sĩ nọ: "Làm một xét nghiệm DNA cho cô ấy cùng Vu Cửu, phái một người đi lấy máu của Vu Cửu."
Bác sĩ hiểu được, đã gọi điện thoại kêu y tá phòng xét nghiệm đi lấy máu, rồi tiện thể lại lấy một tí máu của Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn là người rất mẫn cảm với đối với chuyện xung quanh bên ngoài.

Tuy rằng chẳng lời nào, lại nhìn ra được Qua Kim Vũ lén lén lút lút với bác sĩ.

Giác quan thứ sáu của bản thân nói với cô ấy, chuyện này có liên quan với Vu Cửu.
Sau khi khám thai xong, Kỳ Dụ Văn đi thẳng đến hướng phòng bệnh của Vu Cửu.

Có lẽ là lần gặp mặt trước quá xấu hổ cùng khó xử, đã rất lâu rồi Kỳ Dụ Văn chẳng đi thăm viếng Vu Cửu, nên đã đánh cho Qua Kim Vũ một cái trở tay không kịp.
"Dụ Văn, cậu đi làm chi đấy?"
"Thăm Vu Cửu chút."
"Sao hôm nay cậu tích cực như vậy!"
Nghe giọng điệu có hơi hoảng loạn này của Qua Kim Vũ, Kỳ Dụ Văn thầm nghĩ giác quan thứ sáu của mình quả nhiên chẳng sai.
Cô ấy bước nhanh đi đến cửa phòng bệnh của Vu Cửu, vừa lúc trông thấy y tá lấy máu cho Vu Cửu đi ra, bèn gọi người y tá kia lại, hỏi: "Đây là cầm đi làm gì đó?"
Y tá là người mới vừa đến không lâu, thấy phía sau Kỳ Dụ Văn còn có Qua Kim Vũ đứng đó, bèn báo cáo đúng sự thật: "Cầm đi làm xét nghiệm DNA quan hệ......"
Lời chưa nói dứt, y tá liền nhìn thấy Qua Kim Vũ chợt nháy mắt vội với mình, lúc này mới đột nhiên nhận ra được người đẹp trước mắt này có hơi quen mắt......
Đây còn không phải là Kỳ Dụ Văn, cô chủ lớn nhà họ Kỳ mà bác sĩ bàn tán với nhau nhiều nhất sao? Còn là bạn gái của cô Vu trong phòng bệnh đây......
Lần này có thể coi như xong rồi.
Kỳ Dụ Văn hơi nheo mắt, trực tiếp ra tay cướp đi máu thu được trong tay cô y tá, y tá kia nhìn về phía Qua Kim Vũ với vẻ lúng túng không biết làm sao.
Qua Kim Vũ ngửa mặt lên trời thở dài một cách bất lực, tiếp theo sau xua xua tay vẻ không kiên nhẫn: "Đi đi đi!"
Y tá kia nhanh nhanh đi mất.
Một cơn tức bốc lên không một lý do, Kỳ Dụ Văn trực tiếp đẩy mở cửa phòng bệnh khép hờ ra, khiến Vu Cửu bên trong thật sự giật mình hết hồn.
"Cô hoài nghi tôi?"
Vai Vu Cửu thoáng co ro một chút, động đậy trên giường, vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, thầm nghĩ đây là xảy ra cái gì rồi?
Kỳ Tử Đồng cũng từng nổi giận ở trước mặt cô, năng lượng tỏa ra còn muốn mạnh hơn một tí so với Kỳ Dụ Văn.

Bà ấy tức giận thì cô cũng không sợ, sao Kỳ Dụ Văn tức giận thì cô sợ hãi như vậy......
Y tá mới vừa tới thử máu cũng không có nói là lấy máu làm DNA xét nghiệm ADN, cho nên bây giờ cô cũng không hiểu rõ.
Qua Kim Vũ chọt chọt bả vai Kỳ Dụ Văn, nhỏ giọng nói ở lỗ tai cô ấy: "Không phải cậu cũng từng hoài nghi sao? Ôi chà, đừng nóng giận mà, thai phụ bớt nổi nóng đi."
Kỳ Dụ Văn thì tiêu chuẩn kép.

Cô ấy chính là tức giận, cô ấy có thể hoài nghi, nhưng Vu Cửu thì không thể hoài nghi, cho dù mất trí nhớ rồi cũng không được.
"Cô nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi không phải của cô?"
"Tôi không có, tôi không có mà, ai nói với cô vậy?"
Vu Cửu chưa bao giờ nhắc tới ở trước mặt Kỳ Dụ Văn, cũng chưa từng có biểu lộ rõ ràng chính xác rằng bản thân không tin.
Qua Kim Vũ vỗ tay cái chát: "Đúng vậy, Vu Cửu chưa bao giờ nghi ngờ, chỉ là tớ muốn xem thử mà thôi!"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngó cô ấy một cách lạnh lùng: "Câm mồm, giờ là chuyện giữa tớ và Vu Cửu."
Vu Cửu: "......"
Qua Kim Vũ: "......"
Kỳ Dụ Văn nhìn chằm chằm Vu Cửu mãi một hồi lâu.

Hiện tại cô bị thương, lại không thể ép buộc kiểu gì với cô, kết quả là đã bị tức lên, đi rồi.
Vu Cửu mím môi, tròng mắt cứ quay tít, trong lòng thì hoảng sợ đến một đống, đồng thời cũng rất không dễ chịu.
Vu Cửu nhìn thấy Qua Kim Vũ còn ngẩn người đứng ở bên cạnh qua tầm ngoài khóe mắt, cơn giận chợt sôi lên: "Cô đi xem thử đi nha! Cô ấy còn đang mang thai đấy."
"À à à!"
Qua Kim Vũ mới đi ra ngoài một bước, liền ý thức được rằng không đúng, quay đầu lại chửi ầm với Vu Cửu: "Cô còn không biết xấu hổ mà sai khiến tôi, rốt cuộc là ai chọc cậu ấy tức giận đấy? Cô cứ ỷ vào cô mất trí nhớ lại bị thương, muốn làm gì thì làm kiểu đó đi, để tôi coi sau này cô làm thế nào."
Vai Vu Cửu thoáng run lên một chút, xong rồi, sao lại sợ hãi thế này?
Thân thể Vu Cửu khôi phục được tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, có thể xuất viện vào ngay hạ tuần tháng tám.
Là con người siêu bận như Kỳ Tử Đồng ấy đích thân lái xe tới đón, Vu Cửu ngồi ở ghế sau, hai nữ vệ sĩ nhà họ Kỳ ngồi bên cạnh một trái một phải, giống hệt áp giải tội phạm.
"Không phải chứ, dì à, màn cảnh này của dì có phải hơi dọa người rồi hay không?"
Kỳ Tử Đồng nhìn Vu Cửu thông qua kính chiếu hậu: "Đón cô đi Cục Dân chính." (Nơi đăng ký giấy chứng nhận kết hôn)
Vu Cửu cực kỳ hoảng sợ: "......!ôi đệt! Không phải chứ, lúc này tôi mới xuất viện ấy! Phải gấp gáp nôn nóng làm gì, sợ tôi chạy mất toi à?"

Đúng là Kỳ Tử Đồng nghĩ như vậy, nếu thật sự bỏ mặc tiếp như vậy, chỉ bằng trái tim còn cứng hơn so với kim cương này của Vu Cửu thì đúng là e sợ không biết khi nào thì cô liền chạy trốn, lại khiến Kỳ Dụ Văn đau lòng.
Theo Kỳ Tử Đồng thấy, tình cảm của Vu Cửu đối với Kỳ Dụ Văn quả thật không tính là bao sâu.

Bà ấy chỉ từng thấy được dáng vẻ Vu Cửu chẳng thèm ngó ngàng đối với Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn đã ở chung gần một năm cùng Vu Cửu cũng không có lay động được cô, hiện tại lại mất trí nhớ, bắt đầu một lần nữa......
Với cả, Kỳ Dụ Văn cũng quái lạ thật sự, rõ ràng còn nhớ cái chuyện thích Vu Cửu đó, dục vọng chiếm hữu đối với Vu Cửu lại giảm xuống nhanh chóng.
Thế mà cũng có thể thật nhiều ngày không đi gặp Vu Cửu, không biết Kỳ Dụ Văn đang nghĩ mấy cái gì.
Nếu thật sự để hai người này "nảy nở hoang dã" như vậy, chờ khi cả hai tu thành chính quả (*), thì đứa con cũng có thể mua nước tương rồi.

(**)
(*) đạt được kết quả/mục đích.
(**) đủ lớn để mượn cớ đuổi đi chỗ khác, cho người lớn làm chuyện cấm con nít.
Nếu một đứa bé không đủ, vậy cứ thêm một quan hệ hôn nhân, Kỳ Tử Đồng cũng không tin như vậy còn không trói chặt được hai kẻ đầu óc có vấn đề này.
-
Kỳ Dụ Văn bên kia, là trợ lý của Kỳ Tử Đồng phụ trách đi tìm.

Trong lòng cậu ta cũng biết rõ, lúc này Kỳ Dụ Văn có hơi phản kháng đối với chuyện kết hôn, càng không có nói là đi Cục Dân chính, chỉ nói là Kỳ Tử Đồng tìm có việc.
Kỳ Dụ Văn tưởng là có công chuyện gì, bèn đi cùng cậu ta.
Lúc ngồi trên xe, Kỳ Dụ Văn đã lại nghĩ tới Vu Cửu, hôm nay là ngày Vu Cửu xuất viện.

Cô ấy vốn định đi đón, nhưng sự không thoải mái lần trước dẫn đến trong lòng cô ấy bây giờ còn lưu lại mâu thuẫn.
Quy hoạch khu vực của thành phố B khá tốt, cơ quan chính phủ đều cùng chung một khu vực.

Kỳ Dụ Văn nhìn về phía ngoài cửa sổ, liền đã nhận ra được sự bất thường......
Cô ấy chưa bao giờ bài xích kết hôn, nhưng bài xích bị bức bách kết hôn như vậy.

Muốn kết hôn thì cần phải Vu Cửu tự mình tới trước mặt cô ấy xin lỗi, sau đó cầu xin kết hôn với cô ấy.
Nếu không thì hết thảy miễn bàn.
"Từ từ, dừng một chút ở cửa hàng tiện lợi phía trước."
Trợ lý hơi gật đầu, cho rằng là cô ấy muốn mua gì đó, liền dừng xe cạnh cửa của cửa hàng tiện lợi: "Sếp Kỳ, muốn mua cái gì thì tôi có thể mua giúp sếp."
"Không cần."
Kỳ Dụ Văn đi xuống xe, ven đường lại có một cậu trai lái xe máy.

Cô ấy đi về phía cậu trai kia, đá cậu ta văng một phát, động tác gọn ghẽ nhanh nhẹn sải bước lên xe máy.
Cậu trai kia gấp gáp đến độ giậm chân, đấy lại là xe mới mà cậu ta đã bỏ rất nhiều tiền mua, không chỉ cướp xe còn đánh người, bèn hô to về hướng Kỳ Dụ Văn phóng đi nhanh như tên bắn: "Này! Xe của tôi mà!!"
"Sếp Kỳ!!"
Trợ lý luống cuống rồi, vệ sĩ bên cạnh định lái xe đuổi theo, đã bị cậu trợ lý túm về lại: "Sếp Kỳ mang thai đấy! Không thể đuổi theo! Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi thì ai trong chúng ta cũng không đền nổi!"
Trợ lý nhanh chóng lấy di động ra gọi điện thoại cho Kỳ Tử Đồng: 【 Chủ tịch à không hay rồi, sếp Kỳ chạy rồi! 】
Hiện tại Kỳ Tử Đồng đang ở cửa Cục Dân chính, mặt đen như tro than: 【 mau mau rượt bắt về lại.


Không gọi Kỳ Dụ Văn về lại nữa thì bà ấy cũng sắp nhịn hết nổi rồi.
【 không được ạ, chúng tôi không dám dí......!Không phải, chúng tôi không dám đuổi theo, sếp Kỳ còn đang mang thai đấy.


Kỳ Tử Đồng: "......"
Vu Cửu ngồi ở trước mặt bà ấy, ôm lấy trụ đá trên mặt đất gào to một tiếng: "Trời hỡi, chúng ta hơn kém hết ba mươi mấy tuổi, bà có nhân tính hay không, thế mà muốn dồn ép tôi kết hôn với bà! Tôi không phải người sẽ khuất phục vì tiền!"
Kỳ Tử Đồng: "......"
Những người bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ: "Chậc chậc chậc, bà này thật không biết xấu hổ, trâu già gặm cỏ non."
"Cô bé này còn bị thương đấy, đừng bảo là do bị bà ta đánh nhỉ."
"Chắc chắn thế, người ta bây giờ cũng có thể chơi như vậy rồi sao?"
Kỳ Tử Đồng thoáng nhắm mắt, bà ấy nhất định sẽ chết sớm, bị hai người Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu kia chọc tức cho giảm thọ..

Bình Luận (0)
Comment