Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 61


Sau khi nghe nói Kỳ Dụ Văn chạy trốn khỏi chuyện ép cưới, Qua Kim Vũ ôm theo tâm trạng náo nhiệt đi công ty Kỳ Dụ Văn tìm cô ấy.
Qua Kim Vũ chống đôi tay ở trên bàn, cảm thấy vừa khoan khoái thích thú lại mắc cười: "Đăng ký kết hôn với Vu Cửu cũng không đi, này mà đặt ở trước khi cậu mất trí nhớ ấy thì tớ không dám tưởng tượng."
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi: "Thế nào? Mẹ tớ đã phái cậu tới khuyên tớ?"
Qua Kim Vũ khẽ nhún vai, thế thì lại không có, chỉ nói: "Vì sao cậu không đi kết hôn?"
Kỳ Dụ Văn cười một tiếng lạnh lùng, đôi mắt hơi khép lại ẩn chứa cơn giận nho nhỏ: "Tớ kết hôn với Vu Cửu, vì sao là người khác tới kêu tớ? Cô ấy thì không có chân sao? Hay là không có miệng?"
Qua Kim Vũ thoáng khựng một chốc, hỏi với vẻ do dự: "Cậu đây là muốn Vu Cửu tới cầu hôn với cậu à?"
"Cậu cảm thấy có thể sao? Cô ấy cũng không cảm thấy đứa bé tớ mang là của cô ấy."
"......"
Hóa ra Kỳ Dụ Văn thù dai như vậy.
"Lần trước, vốn dĩ đã định làm một cái DNA cho em bé trong bụng cậu với Vu Cửu, kết quả cậu lấy mẫu máu thu từ người ta đi rồi.

Bây giờ người ta đã mất trí nhớ, cái gì cũng không biết, nghi ngờ thích đáng một chút không phải là rất bình thường sao?"
"Ý kia của cô ấy còn không phải là tớ đã có gì với người khác à?"
"Đó không phải mất trí nhớ rồi ư? Ngay từ đầu thì ngay cả chính cô ấy cũng quên mất bản thân, đầu óc hồ đồ là rất bình thường."
Qua Kim Vũ lấy di động của mình ra, nhấn mở DNA giám định ADN mà cô ấy chụp lại.

Tuy rằng lúc đó mẫu máu lấy từ Vu Cửu đã bị cầm đi, nhưng của cái người Kỳ Dụ Văn này thì còn giữ đây, cho nên sau đó cô ấy lại đi chỗ đó của Vu Cửu lấy một lần nữa.
"Cậu xem, bây giờ giám định ADN tớ cũng có rồi, tớ cầm đi cho Vu Cửu nhìn chút?"
Kỳ Dụ Văn liếc mắt một cái rồi liền thu tầm mắt về, trong lòng không vui vẻ: "Như vậy hình như là đang ép cô ấy phụ trách với tớ."
"Kêu ép cô ấy gì chứ? Đây là điều cô ấy nên làm."
Qua Kim Vũ tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, không biết Kỳ Dụ Văn ỡm ờ lắm như vậy làm gì, cho dù ỡm ờ nữa thì về sau còn không phải là muốn kết hôn?
"Nếu cậu có nửa điểm quyết đoán của cậu hồi trước khi mất trí nhớ thì giờ cậu cũng kết hôn với Vu Cửu tám trăm năm rồi."
"......"
"Tớ gửi giám định ADN cho mẹ cậu, để mẹ cậu cho Vu Cửu xem đấy nha?"
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, rồi cam chịu, chung quy thì giờ lần quần thế này cũng vô dụng.
Qua Kim Vũ cười cười, gửi giám định ADN cho Kỳ Tử Đồng, yên lặng chờ đợi tin vui.
-
Kỳ Tử Đồng vừa đến nhà thì liền nhận được tin của Qua Kim Vũ.

Bà ấy không nói hai lời, vứt điện thoại cho Vu Cửu.

Vu Cửu cầm lấy tới coi thử, con ngươi phóng to trong nháy mắt.

99.999%!
"Ôi đệt! Ảo ma vậy! Thế mà thật đúng là con của tôi!"
Kỳ Tử Đồng ôm lấy ngực, đứng ở một bên: "Tin rồi chứ?"
Vu Cửu thoáng nhìn Kỳ Tử Đồng một cái, không biết nên nói chút gì, hiện trường vả mặt này thật sự đau quá.
"Chịu kết hôn rồi sao?"
"Ơ tôi......"
Không cho Vu Cửu bất kỳ cơ hội phản ứng nào, vừa tới nhà chưa được mấy phút, lại bị Kỳ Tử Đồng dẫn đi đến Cục Dân chính.
Hôm nay bà ấy đã cố ý trì hoãn một ngày làm việc, chuyện có thể giải quyết hôm nay thì giải quyết liền hôm nay, rồi lần tới nữa có thể rút ra thời gian cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Hơn nữa, hai kẻ mất trí nhớ đầu óc có vấn đề này, cần phải được kết hôn dưới sự giám sát của bà ấy mới ổn, đổi thành người khác thì bà ấy cũng sẽ không yên tâm.

Hôm nay trợ lý đi dẫn Kỳ Dụ Văn, đã để cho Kỳ Dụ Văn chạy mất.
Rất mau thì Qua Kim Vũ liền nhận được tin của Kỳ Tử Đồng, cô ấy bèn hỏi Kỳ Dụ Văn một câu nữa: "Đi kết hôn chứ?"
Kỳ Dụ Văn thì vẫn là ý kiến ban đầu, nhất định muốn Vu Cửu tới gần bên cô ấy xin lỗi, lại cầu xin cô ấy kết hôn.
"Cô ấy thấy giám định ADN rồi mà vẫn không tính lại đây xin lỗi với tớ?"
"Kết hôn xong lại xin lỗi cũng như nhau, tớ có cảm giác là mẹ cậu muốn nổi cáu rồi!"
Qua Kim Vũ thật sự rất sợ Kỳ Tử Đồng.

Khi còn nhỏ Kỳ Dụ Văn bị quản giáo nghiêm khắc, mỗi lần cô ấy bước chân vào nhà họ Kỳ thì đều phải bị Kỳ Tử Đồng nhìn chằm chằm chết chóc.
Kỳ Tử Đồng đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu ở trong lòng Qua Kim Vũ.
Hiện tại quả thật là cô ấy tiến thoái lưỡng nan, Qua Kim Vũ không dám ép Kỳ Dụ Văn, mặt khác thì lại không dám nói với Kỳ Tử Đồng rằng mình khuyên nhủ không xi nhê.
Có lẽ Kỳ Tử Đồng cũng nhận ra được sự bướng bỉnh của Kỳ Dụ Văn, liền đã lại gửi một cái tin cho Qua Kim Vũ thật mau: 【 nếu mà nó không tới thì vĩnh viễn đừng tới, Vu Cửu bỏ đi thì toàn bộ không chịu trách nhiệm.


Qua Kim Vũ nhanh chóng đem cái tin nhắn này cho Kỳ Dụ Văn xem, Kỳ Dụ Văn xem xong thì thoáng vặn vẹo nắm tay.

Bốn chữ "Vu Cửu bỏ đi" này có thể chọc vào tim cô ấy vô cùng, giống như là một nỗi sợ hãi kiểu không một lý do nảy sinh trong lòng, đã đè lấn qua suy nghĩ muốn để Vu Cửu xin lỗi trước.
Cô ấy cau chặt mày, đẩy giấy tờ trong tay ra: "Đi."
Qua Kim Vũ thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể coi như là khuyên được rồi, quả nhiên bà già Kỳ Tử Đồng này vô địch.
Sau khi đến Cục Dân chính, Kỳ Dụ Văn liền trông thấy Vu Cửu ngồi xổm trên bậc thang chỗ cửa, đang ngửa đầu nói mấy gì với Kỳ Tử Đồng.
Lúc này, dường như là đã cảm ứng được gì đó, Vu Cửu liền nhìn về bên phía Kỳ Dụ Văn.

Bốn mắt nhìn nhau, như thể có sự tồn tại của một luồng điện, đồng thời xẹt qua ở đầu quả tim hai người.
Kỳ Tử Đồng cũng đã nhìn qua đến, sau đó nói: "Người tới rồi, đi thôi."

Vu Cửu im lặng không lên tiếng, Kỳ Dụ Văn đi qua tới cũng không thèm nhìn Vu Cửu một cái.

Vu Cửu không dám nói lời nào, lúc trước vẫn luôn hiểu lầm đứa bé trong bụng Kỳ Dụ Văn là của người khác.

Nhìn từ kết quả xét nghiệm ADN, Vu Cửu liền áy náy tự trách không thôi.
Cảnh tượng căng thẳng, Kỳ Tử Đồng ở cạnh bên nhìn vào thì mặt đen suốt cả quá trình.

Nếu không phải một đứa mang thai một đứa bị thương, thì bà ấy thật muốn thưởng mỗi đứa một cái bạt tay.
Qua Kim Vũ cười ha ha muốn đánh vỡ cái cục diện lúng túng này, hai người đây rõ ràng là tới kết hôn, lại giống tới ly hôn vậy: "Sắp đăng ký kết hôn liền rồi, còn không vui vẻ một chút."
Kỳ Dụ Văn: "Tớ không vui."
Vu Cửu: "......"
Qua Kim Vũ: "......"
Kỳ Tử Đồng kiềm nén cơn nóng giận sắp muốn bùng nổ của mình, nói: "Không tự giác một chút thì liền ở chỗ này hết ngày hôm nay, đây có một đám vệ sĩ, ai trong bọn bây cũng chạy không được."
Vu Cửu thoáng nuốt nước bọt, nhìn nhìn một bầy vệ sĩ y chang xã hội đen chung quanh, thầm nghĩ: Đến mức này sao? Mình đã không dự định chạy rồi, được chưa?
Kỳ Dụ Văn xưa nay không sợ Kỳ Tử Đồng, cũng biết bà ấy không dám làm gì mình ra sao.

Đam Mỹ Hay
Vu Cửu kéo lấy quần áo của Kỳ Dụ Văn: "Đi, đi thôi."
Vẻ mặt Kỳ Dụ Văn thư giãn ra, cuối cùng mới không có nghiêm túc thế kia như vừa rồi nữa.
"Chờ một chút!"
Kỳ Tử Đồng thoáng nhìn Vu Cửu một cái với vẻ không vui, chuyện đâu ra mà nhiều như vậy?
Vu Cửu hơi nhíu mày: "Tôi mới 18 tuổi? Không thể kết hôn á!"
Tất cả mọi người dùng ánh mắt nhìn đứa đần độn mà nhìn cô: "Ai nói với cô như vậy?"
Kỳ Dụ Văn phủi tay Vu Cửu kéo góc áo cô ấy ra: "Không muốn kết cũng đừng kết, chớ tìm cách kiếm cớ vô ích nhiều như vậy."
"Ơ? Tôi chỉ là hỏi một chút mà!"
Điều Vu Cửu không biết là, vì để "Vu Cửu" có thể kết hôn chính đáng hợp pháp cùng Kỳ Dụ Văn, Đại Biên bèn đã giảm bớt độ tuổi kết hôn theo luật định của thế giới này hai tuổi.

(Theo luật ở bên Trung Quốc thì độ tuổi kết hôn hợp pháp của nữ là 20)
"Tôi kết! Vừa rồi là tôi bị đần đấy!"
Vu Cửu mau mau đến dắt lấy tay Kỳ Dụ Văn, ngậm miệng lại, mắc công nói nhiều sai nhiều.
Xà quần tới xà quần lui hết nửa ngày, một đám người rốt cuộc đã vào Cục Dân chính.

Không lâu trước đó, nhìn thấy Vu Cửu sắp sửa đăng ký kết hôn vợ chồng mà gào ôm trụ đá ở bên ngoài, giờ đã xếp hàng ở bên trong rồi, thấy Kỳ Tử Đồng cùng Vu Cửu lại xuất hiện ở chỗ này, liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Sao đôi tình nhân chênh lệch tuổi tác lại tới nữa?"
"Ai biết đâu? Người phụ nữ mà cô bé ấy dắt tay là ai? Đây là muốn đổi người kết hôn rồi?"
......
Chóp tai Kỳ Tử Đồng đã nghe thấy, thoáng nhìn lướt qua hướng bọn họ bên kia, liền bảo vệ sĩ đi qua giải quyết, tránh kẻo phá hỏng tâm trạng.
Sau khi vệ sĩ đi qua, rồi nói vài câu xong, ánh mắt những người đó lập tức liền thay đổi, ánh mắt nhìn Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn hoàn toàn là sự chúc phúc.
"Đi chụp hình giấy tờ trước đã."
Lúc chụp ảnh, nhân viên công tác thấy giữa hai người cách hết một dải ngân hà, hơi nghẹn lời tí: "Hai vị có thể kề sát một chút chứ?"
Vu Cửu không dám nhúc nhích, vừa rồi mới nhìn thấy Kỳ Dụ Văn thì liền cảm giác rằng cô ấy muốn giết mình......
Kỳ Dụ Văn cũng không động đậy, cô ấy đợi Vu Cửu chủ động tới gần.
"Có thể cười một cái chứ?"
Mồ hôi của nhân viên công tác cũng muốn xuống tới rồi, sao chụp hình kết hôn mà cũng làm mặt đưa tang đây.

Cô nhân viên công tác cũng muốn hoài nghi hai người này là bị Kỳ Tử Đồng bắt cóc lại đây kết hôn rồi......
Kỳ Dụ Văn nói dứt khoát: "Tôi không biết cười."
Mặt Kỳ Tử Đồng lại lạnh đi vài phần, vẫy vẫy tay với Vu Cửu: "Vu Cửu, cô lại đây một chút."
Vu Cửu mau mau chạy qua tới: "Sao vậy sao vậy?"
"Cô gọi con bé một tiếng bà xã ơi, hoặc là hôn một cái thì con bé cười được liền."
Vu Cửu ngửa người ra sau có tính chiến lược, suýt chút nữa muốn văng tục: "Bà có chắc được không đấy?"
Nếu mà làm như vậy thật rồi, thì hôm nay sẽ không phải là ngày kỷ niệm kết hôn của cô, mà sẽ là ngày giỗ của cô.
Sự tự tin phủ đầy trên mặt Kỳ Tử Đồng, giống như là đang nắm chắc hết tất thảy: "Cô không tin ta sao?"
"Được, tôi tin bà một lần, nếu như tôi bị đánh chết rồi thì bà với tôi cùng đi âm tào địa phủ."
Sau khi Vu Cửu buông xuống lời hung hãn, liền hiên ngang lẫm liệt mà đi về phía Kỳ Dụ Văn.

Cô ấy làm lơ cô như cũ.
"Tôi vô trực tiếp đây! Bà xã!"
Khóe môi Kỳ Tử Đồng thoáng giật một chút, cảm thấy có hơi buồn cười.
Vu Cửu thoáng liếc Kỳ Tử Đồng trắng con mắt, làm Kỳ Dụ Văn cười.
Cô cười cái rắm á cười.
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn cô, tim đập dị thường, lại dùng mặt lạnh trưng ra như cũ: "Cô kêu tôi cái gì?"
Vu Cửu cảm giác da đầu tê dại, nhưng da mặt cô dày, bèn tiếp tục mặt dày mày dạn: "Tới chụp ảnh đi."
Kỳ Tử Đồng không nín nổi nữa, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, cười cho đã cái.
Sau khi Kỳ Tử Đồng đi ra ngoài, lúc này Kỳ Dụ Văn mới hơi thả lỏng chút.

Vu Cửu hít thở sâu một hơi, tay mò qua đến nắm lấy tay Kỳ Dụ Văn, thoáng làm vẻ mặt ra hiệu với thợ chụp hình.
"Cười một cái nào, nếu cô không cười thì chúng ta cũng đi không được."
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới hơi hơi vẽ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, nhưng giả cười rồi lại giả cười, liền đã thành cười thật, chỉ vì đầu ngón tay của Vu Cửu đang cào gãi vào lòng bàn tay của cô ấy, có hơi ngứa, có tí rung động.
"Hoàn mỹ!"

Thợ chụp hình hết sức vừa lòng, diện mạo của Kỳ Dụ Văn cùng Vu Cửu đều cực kỳ thanh tú đẹp đẽ, vô cùng ăn ảnh, cho dù máy ảnh chết chóc (quá chân thực) anh ta dùng mà cũng có thể chụp được rất đẹp.
Vu Cửu thoáng thở phào, rồi tiện tay buông lỏng tay Kỳ Dụ Văn ra.

Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt cau lại, cánh tay bỏ ở bên chân, ngón tay hơi gập lại.
"Chúng ta đi thôi."
Tâm trạng tốt vừa rồi của Kỳ Dụ Văn tắt ngóm, hơi lắc đầu khe khẽ rồi liền đi sượt qua từ bên hông Vu Cửu, bước nhanh rời đi.
Sau khi lấy được chứng nhận, giấy đăng ký kết hôn đã bị Kỳ Tử Đồng cất đi, sợ về sau hai kẻ đầu óc có vấn đề này cầm giấy đăng ký kết hôn đi ly hôn.
Về đến nhà, Kỳ Tử Đồng cảm thấy hai người này cũng kết hôn rồi, dù thế nào cũng phải trao đổi đàng hoàng một chút, nói với cả hai: "Hai đứa lại đây."
Kỳ Dụ Văn làm người đứng đầu nhà họ Kỳ tương lai, bản thân ở một tầng gác mái.

Kỳ Tử Đồng bèn đi về nơi đó: "Về sau Vu Cửu cứ ở phòng của con đi."
Vu Cửu vẫn luôn đi theo phía sau Kỳ Dụ Văn, ngoan ngoãn gật đầu, rắm cũng không dám thả một cái.

Kỳ Dụ Văn hơi đi đằng trước thì dựng thẳng lưng, bước chân rất nhanh tựa như dậy cơn gió, mái tóc xõa ra bị gió nhẹ cuốn lên.
Một dáng vẻ không thể trêu vào.
Sau khi đến phòng Kỳ Dụ Văn, Kỳ Tử Đồng dựa vào khung cửa, chỉ chỉ sofa bên kia: "Ngồi đi, thương tích của Vu Cửu còn chưa lành."
Sau khi nhìn thấy hai người ngồi xuống, Kỳ Tử Đồng mới nói: "Cả hai ngẫm lại đàng hoàng, sau này mấy đứa muốn ở chung thế nào."
Không đợi hai người nói gì, Kỳ Tử Đồng liền khóa trái cửa, đi mất.
Vu Cửu: "???"
Kỳ Dụ Văn bình tĩnh như lúc trước, khi còn nhỏ làm sai chuyện cũng sẽ bị Kỳ Tử Đồng nhốt lại.
Cô ấy nhìn thoáng qua Vu Cửu, cảm xúc khó ở đã lại nổi lên, muốn ngồi xa ra một chút.
Lúc này, đột nhiên Vu Cửu giữ lấy tay của Kỳ Dụ Văn.
"Cái kia......!tôi xin lỗi."
Đầu mày Kỳ Dụ Văn nhướng lên, khóe miệng hơi hơi giương lên: "Cô có gì mà xin lỗi với tôi?"
Vu Cửu cúi đầu nhìn vào tay Kỳ Dụ Văn, rồi nhẹ nhàng khẽ bóp một chút: "Chúng ta trước kia thật sự là tình nhân, phải chứ?"
"Cô muốn nói cái gì?"
"Tôi chỉ là muốn xác nhận một chút, bởi vì tôi thật sự cũng không nhớ được gì cả."
Kỳ Dụ Văn im hết giây lát, lấy di động của mình ra ném đến trên sofa, Vu Cửu nhặt lên tới nhìn nhìn.
Vu Cửu hít thở sâu, cái ảnh chụp này chắc chắn là người rất thân cận mới có thể chụp ra được, xem ra cô và Kỳ Dụ Văn thật sự là tình nhân......
"Nếu cô cho tôi xem ảnh chụp sớm một chút thì tôi sẽ không nghi ngờ nhiều như vậy rồi."
Vu Cửu đứng dậy từ trên sofa, vì có thể nhanh chóng khôi phục tình cảm ở trong lòng đối với Kỳ Dụ Văn, trong lòng cô đã hạ một quyết tâm: "Tôi quyết định chơi lớn đổi vận một phen."
Kỳ Dụ Văn: "?"
Vu Cửu buông tay Kỳ Dụ Văn ra, đi qua đến một bên, Kỳ Dụ Văn cứ nhìn cô với vẻ chả hiểu ra sao như thế, nhìn thấy cô đột nhiên tăng nhanh bước chân, thấy cô lao đến hướng một bên tường.
Kỳ Dụ Văn trợn to đôi mắt, trái tim giống như bị một đôi tay hung hăng bóp chặt.
"Vu Cửu, đừng!"
Rầm ——.

Bình Luận (0)
Comment