Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng

Chương 86

{*} Ngôi xưng của ông cụ trong chương này đan xen giữa "anh" và "ông". "Anh" để nói về quá khứ, "ông" là người đang kể ở hiện tại.

Rõ ràng một đời người rất dài, nhưng khi được chuyển hóa thành những lời kể nhẹ nhàng thì lại trở nên thật ngắn ngủi.

Năm ấy là một mùa mưa kéo dài lê thê, con tàu lặng lẽ trôi trên biển, tốc độ chậm đến đáng ngại. Có người thì thầm nói rằng hình như họ đã lạc hướng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ tất cả sẽ chết ở nơi đây.

Chàng trai đứng trên boong tàu, rít một hơi thuốc, lặng lẽ nhìn mặt biển âm u như đang giấu giếm những con sóng dữ dưới lớp mưa bụi mỏng. Trong lòng anh lại chẳng hề hoảng loạn như những người khác.

Bởi vì anh không giống họ. Anh không có người thân trông ngóng, cũng không có bạn bè thân thiết để lưu luyến. Anh hoàn toàn sống dựa vào chính mình, từng bước lăn lộn để sống đến ngày hôm nay. Nên nếu anh không thể quay về, cũng chẳng ai đau lòng vì anh.

Điều duy nhất khiến anh cảm thấy tiếc nuối, có lẽ là việc mình đã tích góp bao năm trời mà còn chưa kịp tiêu, cuối cùng lại để dành uổng phí.

Chính vào một ngày mưa dầm như thế, anh đã gặp một cô gái trên con tàu đó.

Hạ Tuế cười hỏi: "Vậy là... hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên ạ?"

Ông cụ cười khẽ: "Có lẽ là vậy. Thật ra ông cũng không hiểu nổi. Cô ấy ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, có khi còn từng du học nước ngoài. So với cô ấy, ông chẳng qua chỉ là một tên trai nghèo rách nát nên cũng chưa từng nghĩ cô ấy sẽ bước về phía mình."

Một người từng lăn lộn trong xã hội, hiểu rất rõ rằng có những người không thuộc về thế giới của mình và anh luôn biết rõ vị trí của bản thân.

Trong khoảnh khắc trời quang mây tạnh, cô gái ấy như ánh sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt anh, rạng ngời đến mức chói mắt.

Thậm chí anh không dám nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi vội vàng quay đi.

Nhưng cô lại bước tới.

Như một giấc mơ đẹp khiến lòng người bối rối. Kể từ lúc ấy, anh bắt đầu sợ được sợ mất, bắt đầu trở nên yếu mềm. Vì bên cạnh đã có thêm một người con gái, có sự ràng buộc, anh không còn dám giữ suy nghĩ sống ngày nào hay ngày đó để tiếp tục làm nghề đi biển nữa.

Anh muốn sống một cuộc đời bình yên cùng cô.

Ông cụ nhớ lại chuyện cũ, bật cười không thành tiếng: "Nói ra cũng thấy xấu hổ, đến cả việc cầu hôn cũng là cô ấy mở lời trước."

Hạ Tuế càng nghe càng thích thú, bật thốt lên "Oa!", rồi nói: "Vợ của ông quả là người rất dũng cảm đấy ạ!"

Ông gật đầu: "Phải. Cô ấy dũng cảm hơn ông nhiều. Trước mặt cô ấy, ông chỉ là một kẻ nhút nhát."

Không phải là anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với cô. Thật ra, từ cái nhìn đầu tiên, mỗi ngày trôi qua anh đều mong được cưới cô. Nhưng anh không dám.

Vì cô không còn nơi nào để đi nên anh đã đưa cô về nhà mình. Vì sợ cô sống không thoải mái nên anh đã mang hết số tiền tích góp suốt bao năm để sắm sửa đồ đạc, để cô có nơi ở yên ổn. Anh còn bỏ thuốc, bỏ rượu...

Anh đã làm biết bao nhiêu việc, việc nào cũng thể hiện cô gái ấy có vị trí đặc biệt đến nhường nào trong lòng anh. Có lẽ chỉ cần một lời thổ lộ, họ sẽ có thể đường hoàng ở bên nhau.

Nhưng anh vẫn không dám nói ra.

Hôm đó là một buổi chiều tà, anh xách túi thịt tươi trở về. Đẩy cửa sân, điều đầu tiên nhìn thấy là cô gái ấy đang ngồi trên bậc thềm.

Không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi thấy anh trở về, cô ngồi trong ánh nắng chiều ấm áp, bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ và nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Túi thịt anh vừa mua rơi xuống đất, dính đầy bụi bặm.

Hạ Tuế ôm mặt, đầy thích thú: "Thế là hai người kết hôn luôn ạ?"

Ông cụ nhìn cô gái trẻ trước mặt, ánh mắt cong lên, mỉm cười nói: "Phải, chúng tôi kết hôn rồi."

Giờ nghĩ lại, quãng đời ấy đối với ông mà nói, giống như một giấc mộng.

Vậy mà anh lại có thể cưới được một cô gái mà hai người yêu nhau thật lòng, còn có một đứa con trai đáng yêu. Từ một người đơn độc, anh bỗng chốc có được một mái ấm đầy ấm áp, cảm giác đó hạnh phúc đến mức khiến người ta thấy như không thật.

Thế nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra, vào khoảnh khắc anh có được gia đình của riêng mình, tất cả những đau khổ, gian nan trước đó của cuộc đời anh đều trở nên xứng đáng.

Những giấc mơ của anh không còn là mùi rác rưởi, không còn là căn nhà tối tăm, mục nát đầy chuột chạy lung tung. Giờ đây anh mơ thấy tương lai, thấy một ngày nào đó, con trai mình sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ, thấy mình và vợ cùng ngồi trên ghế mây trước sân nhà, tóc bạc phơ ngắm hoàng hôn.

Có lẽ là ông trời muốn cười nhạo sự ngây thơ của anh nên những giấc mộng tươi đẹp ấy đã tan thành mây khói chỉ trong một sớm.

Hạ Tuế sốt ruột hỏi: "Cô ấy bị người ta bắt đi ạ?"

Ông cụ cụp mắt, giọng chậm rãi: "Là ông không bảo vệ được cô ấy."

Lúc cô bị bắt, anh đang làm việc ở nơi khác, vội vàng chạy về thì đã không còn kịp nữa rồi.

Anh đã gặp tiểu thư nhà họ Vương.

Vương Minh Nguyệt nói: "Tôi đã nhờ cha tôi cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy. Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, cha tôi nhất định sẽ dùng quan hệ để cứu cô ấy ra. Anh đã làm việc cho cha tôi bao năm rồi, chắc hẳn cũng biết rõ khả năng của ông ấy."

"Chỉ là..." Cô ta liếc nhìn người đàn ông, rồi ngượng ngùng cúi đầu: "Tôi có một điều kiện."

Anh trở về nhà, lục tìm trong tủ và thấy đứa con trai nhỏ. Dưới ánh mắt oán hận của con, anh đã dẫn một người phụ nữ khác về.

Thậm chí anh còn ngây thơ nghĩ rằng: nếu mình chịu thỏa hiệp thì cô có thể sống sót.

Nhưng làm sao có thể như vậy được?

Thỏa hiệp chỉ khiến kẻ khác được đà lấn tới. Ngay cả ông trời cũng đang cười nhạo sự ngu dốt của anh.

Anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm manh mối, nhún nhường với đủ loại người, cuối cùng cũng giành được cơ hội được gặp lại cô.

Nhưng đó chỉ là một thi thể lạnh lẽo.

Cô chết khi đang ở độ tuổi đẹp nhất. Cái gọi là "bên nhau đến đầu bạc" chỉ là một trò đùa mà anh tự nghĩ ra.

Hạ Tuế vốn tưởng đây là một câu chuyện tình lãng mạn, không ngờ cái kết lại bi thương như vậy, bất giác cảm thấy tâm trạng chùng xuống. Cô nhìn ông cụ với vẻ mặt điềm tĩnh, muốn an ủi nhưng chẳng biết nên nói gì.

Ông cun lại cười nhẹ trước, nói: "Xin lỗi, là ông đã làm cho không khí trở nên nặng nề rồi."

Hạ Tuế nói: "Nếu vợ của ông biết ông vẫn nhớ thương bà ấy suốt từng ấy năm thì chắc chắn bà ấy sẽ rất cảm động."

Ông lắc đầu, nở nụ cười đầy giễu cợt: "Ông không phải là người tốt. Bà ấy không nên cảm thấy an ủi. Sau khi bà ấy mất không lâu, ông đã ở bên một người phụ nữ khác, còn có thêm con với bà ta, cùng nhau sống những năm tháng yên ấm và già đi bên nhau."

Ông nhìn vào mắt cô gái trẻ, khẽ nói: "Cháu xem, ông không phải là người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời, đúng không?"

Hạ Tuế hé môi, nhưng không thốt ra được lời nào. Cô không biết phải đáp lại thế nào.

Trong một cặp vợ chồng, nếu một người ra đi trước, thì dường như người còn lại tìm một người bạn đời mới cũng chẳng có gì sai. Dù sao thì ngoài đời cũng có rất nhiều người đàn ông, phụ nữ như vậy.

Còn bởi vì cái gọi là "thủy chung với một người cả đời" quá hiếm, nên dường như nó chỉ còn là một truyền thuyết mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment