Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng

Chương 87

Ông cụ khẽ nhếch khóe môi, ông đang cười nhưng còn buồn hơn cả khi khóc. "Nếu có thể quay về quá khứ, dù rằng việc bọn ông gặp nhau là điều tất yếu, nhưng ông vẫn mong cô ấy đừng bao giờ quen biết ông."

Hạ Tuế chớp mắt.

Ông nói: "Trong cuộc đời cô ấy, không nên có sự xuất hiện của ông. Chỉ cần cô ấy không quen biết ông, chắc chắn cô ấy sẽ có một cuộc sống trọn vẹn và tươi đẹp hơn. Dù sao thì... dù sao cô ấy cũng là người tốt như vậy, nhất định sẽ có người tốt hơn ông để yêu thương cô ấy."

Ông cụ mỉm cười nhẹ: "Chỉ cần không có ông, cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn."

Câu chuyện dài đằng đẵng mà ông kể cho Hạ Tuế, cuối cùng chỉ khép lại bằng một câu nói như thế.

Khi Hạ Tuế rời đi, cô không kìm được lại quay đầu nhìn ông cụ đang ngồi trên chiếc ghế dài.

Lưng ông không còn thẳng như trước nữa, ánh mắt cũng đã mờ đục, nhưng ông vẫn mỉm cười chào tạm biệt cô.

Chỉ nói một câu: "Cảm ơn vì đã đồng hành cùng ông."

Không còn câu "Tạm biệt" nào nữa.

Hạ Tuế biết, có lẽ đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Ngồi trên xe buýt, Hạ Tuế tựa đầu vào ghế, ánh mắt vô hồn nhìn dòng cảnh vật ngoài cửa sổ đang lướt qua. Dường như thời gian cũng đang trôi đi như vậy, trong chớp mắt đã đến trạm tiếp theo, tóc đen tự lúc nào đã hóa thành bạc trắng.

Tại sao chứ?

Cô vẫn không thể hiểu nổi.

"Chú chân dài" năm nào cũng tặng cô quà, kể cho cô nghe bao nhiêu câu chuyện, vậy tại sao người mà ông chọn, lại là cô?

Có lẽ ngay cả ông cũng không biết rằng cô đã sớm đoán ra, người luôn dõi theo cô từ nhỏ đến lớn chính là ông.

Vì nét chữ ông để lại trên tấm ảnh ghi ngày cô nhận quà giống hệt nét chữ trên từng tấm thiệp mà cô nhận được qua các năm.

Dường như ông rất để ý đến thời gian, luôn ghi chép từng khoảnh khắc.

"Chỉ cần không có ông, chắc chắn cô ấy sẽ hạnh phúc hơn."

Câu nói ấy của ông cụ lại vang vọng bên tai cô.

Khi một giọt nước ấm rơi xuống mu bàn tay, cô đưa tay lên chạm vào khóe mắt, lúc ấy mới nhận ra – hóa ra mình đang khóc.

..............

Ông cụ nhà họ Cố quay trở về nhà cũ.

Hôm nay, ông không còn nghe thấy tiếng gào thét, nguyền rủa điên dại quen thuộc nữa.

Quản gia già giải thích: "Hôm nay bà ta đã cố dùng mảnh thủy tinh cắt cổ tay tự sát trong phòng, may mà y tá ngăn lại kịp thời. Nhưng phải đặt ống truyền, tình hình không tốt lắm. Tôi đã gọi bác sĩ theo đúng dặn dò của ngài rồi, đảm bảo bà ta còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa thì chắc chắn không thành vấn đề."

Ông cụ khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì.

Quản gia đã theo ông cụ mấy chục năm, hiểu rất rõ ông muốn gì. Dù sau này ông có không còn nữa, quản gia cũng sẽ biết cách sắp xếp mọi thứ như ý ông cụ.

Ông cụ họ Cố bước vào phòng vẽ trắng tinh, ông cẩn thận đặt những tấm ảnh nhận được hôm nay lên bàn, rồi từng tấm một lồng vào khung ảnh.

Trong căn phòng này đã có ngày càng nhiều ảnh chẳng biết từ lúc nào không hay.

Sự yên tĩnh của phòng vẽ bị phá vỡ khi có người bước vào.

Cố Triều Dương, người đàn ông trung tuổi đứng đó, nét mặt vô biểu nhìn ông cụ: "Ba lại đi gặp cô ấy rồi."

Ông cụ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ vừa lau khung ảnh vừa thản nhiên đáp: "Ừ."

"Con không hiểu rốt cuộc ba đang muốn làm gì!"Cố Triều Dương vốn là người giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng có hai người luôn có thể khiến ông ấy mất kiểm soát — một là Trần Uyển Nhu, hai là mẹ ông ấy.

Ông ấy bước lên vài bước, trong giọng nói đã chứa đầy sự giận dữ không thể kiềm chế: "Ba không cho con đến gần cô ấy, vậy mà chính ba lại không ngừng tiếp cận cô ấy. Rốt cuộc ba muốn làm gì?"

Trong phòng vẽ, những bức ảnh gia đình cũ kỹ được đặt chỉnh tề. Trong ảnh, mãi mãi chỉ có người cha và đứa trẻ, vị trí bên cạnh người cha luôn được để trống. Nhưng từ ánh mắt mà ông nhìn, rõ ràng vị trí đó đáng lẽ phải có một người.

Chỗ đó không phải là để trống, mà là người từng ở đó đã biến mất.

Cố Triều Dương không ngu ngốc, ông ấy vẫn còn vài ký ức mơ hồ về thời thơ ấu. Ông ấy cảm nhận được lời nói của mẹ khác biệt với những gì ông ấy từng biết. Hơn nữa, ông ấy đã từng tận mắt gặp Hạ Tuế nên tất cả những điều khó hiểu, tất cả những điều không chắc chắn đều có được lời giải trong khoảnh khắc ấy.

Từ sau khi vứt bỏ chuỗi hạt Phật và bộ áo cà sa, Cố Triều Dương cũng gỡ bỏ được chiếc mặt nạ giả tạo. Ông ấy có thể dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ba mình không chút do dự, rồi lạnh lùng, tàn nhẫn nói: "Con đường này là do ba chọn. Bây giờ ba hoàn toàn không xứng với cô ấy."

Ánh hoàng hôn buổi chiều tà xuyên qua lớp kính, chiếu lên tấm toan lớn trong phòng vẽ.

Đó là bức chân dung một người phụ nữ.

Cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, đứng trên boong tàu, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời lặn giữa biển.

Nhưng đó chỉ là một bóng lưng.

Không rõ là vì người họa sĩ không đủ tự tin để vẽ rõ dung nhan cô, hay là do thời gian tàn nhẫn đã khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ trong ký ức, dẫu đã vẽ biết bao bức tranh, ông chưa từng vẽ ra khuôn mặt của cô.

Ông cụ đặt bức ảnh xuống, ngước mắt nhìn đứa con trai giờ đã cao lớn hơn cả mình, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

Cố Triều Dương khẽ sững người, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy lời xin lỗi từ ông cụ.

Ông cụ chậm rãi nói: "Nếu cô ấy chưa từng ở bên ba, thì con, con trai của con, và cả ba của hiện tại... có lẽ đều sẽ không tồn tại."

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Triều Dương hiểu ra điều ba mình đã làm. Lẽ ra ông ấy nên nổi giận, nhưng cảm giác bất lực lại lập tức nhấn chìm ông ấy, khiến ông ấy không thể trút cơn giận vào người trước mặt.

Lẽ ra ông ấy phải cảm thấy hoảng sợ. Nếu ba và mẹ ông ấy chưa từng gặp nhau, thì chính ông ấy cũng sẽ không tồn tại trên thế gian này.

Nhưng vượt lên trên nỗi sợ ấy, điều đầu tiên ông ấy nghĩ tới lại là gia đình của mình.

Ông cụ nói: "Về đi, ở bên họ nhiều hơn."

Cố Triều Dương nhìn ba một cái thật sâu, rồi rời khỏi phòng vẽ.

Ngày hôm đó, ông cụ ngồi rất lâu trong căn phòng vẽ. Ông đã nói lời xin lỗi với Cố Triều Dương, cũng gửi tin nhắn cho Cố Hành và Cố Giác, không hề có bất kỳ lời giải thích nào, trong tin nhắn chỉ có hai chữ: "Xin lỗi."

Nghĩ kỹ lại, từ đầu đến cuối, ông thật sự là một con người vừa ích kỷ vừa nhu nhược.

Đúng vậy, ông thực sự ích kỷ và nhu nhược, có lẽ trên đời này chẳng còn ai hèn hạ hơn ông nữa.

Ông cụ không biết cô sẽ biến mất khỏi thế giới này vào ngày nào.

Thứ sức mạnh không thể gọi tên ấy rất mạnh mẽ, cho dù ông cụ đã âm thầm sắp xếp rất nhiều người ở bên cạnh bảo vệ Hạ Tuế, nhưng rồi, chỉ trong một ngày nào đó không xa, cô vẫn biến mất.

Người phụ trách theo dõi cô hoảng loạn báo cáo: "Chúng tôi thực sự đã luôn ở bên cạnh bảo vệ cô Hạ Tuế, nhưng sau khi cô ấy bước vào phòng thí nghiệm của ngài Hạ để tham quan thì không bao giờ bước ra nữa. Chúng tôi đã tìm rất lâu mà không có bất kỳ tin tức nào."

Nhà họ Hạ, nhà họ Mạnh, còn có nhà họ Sở và nhà họ Cố, tất cả đều đã dốc hết sức để tìm kiếm, nhưng kết quả đều giống nhau: Hạ Tuế cứ như biến mất khỏi thế giới này, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Khi nhận được tin này, vào lúc trăng đã lên đến đỉnh trời, ông cụ kia lặng lẽ nhắm mắt lại. Đến sáng hôm sau, có lẽ ông cụ đã chết, hoặc cũng có thể đã đổi sang một thân phận khác.

Ông cụ không còn là chủ nhân của nhà họ Cố nữa, chưa từng có vợ con. Ông lại trở về giống như chính mình trong những giấc mơ thuở thiếu thời, sống trong căn phòng tối tăm, cùng với sự ẩm ướt và u ám làm bạn, có khi ông cụ đã chết trên mặt biển vào một ngày mưa xám xịt nào đó.

Sáng sớm hôm sau, ông bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi mở mắt ra, thứ ông thấy vẫn là trần nhà quen thuộc trong phòng ngủ.

Ông có hơi mơ hồ, bắt máy, đầu bên kia là giọng nói đang cố kìm nén của Cố Triều Dương: "Con vẫn chưa biến mất, con vẫn còn sống trên thế giới này, ba có biết điều đó có ý nghĩa gì không? Ba có biết không?!"

Bàn tay cầm điện thoại của ông cụ khẽ run. Đương nhiên ông cụ biết điều đó có ý nghĩa gì.

Bỗng trong nhà vang lên một tiếng động lớn, quản gia vội vã mở cửa xông vào, và bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.

Đồ đạc trong phòng vỡ nát khắp nơi, ông cụ ngã sõng soài giữa đống mảnh vỡ, tay chân trầy xước, cả người nhếch nhác như thể rơi vào bãi rác, toàn thân run rẩy, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở thành thứ xa xỉ.

Quản gia chậm rãi tiến lại gần, đỡ ông cụ dậy: "Thưa ngài?"

Khi nhìn kỹ người trước mặt, ánh mắt của quản gia cũng khựng lại.

Người đàn ông từng lạnh lùng, quyết đoán năm nào, giờ đây mặt mày tái nhợt, ánh mắt trống rỗng. Cơ thể đầy vết thương rõ ràng vẫn còn ở đây, nhưng đã hóa thành một cái xác không hồn.

Dường như ông vẫn sống... nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.

...............

Thế kỷ trước.

Những cơn mưa âm u kéo dài không dứt, đến cả không khí cũng mang theo hơi ẩm nặng nề, từng chút một bức bối như đang ép cạn oxy trong trời đất.

Đúng là một thời đại tồi tệ và khó chịu.

Chàng trai trẻ đứng trên boong tàu, điếu thuốc trong tay vừa mới cháy được một nửa.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh lặng lẽ nhìn ra mặt biển, tự hỏi không biết liệu bản thân có thật sự sẽ bị biển cả nuốt chửng như lời mọi người từng nói hay không.

Ánh mắt mơ hồ cứ dừng lại trên người anh quá lâu khiến anh không thể chịu nổi mà quay đầu lại, rồi lập tức bị một mảng đỏ chói đập vào mắt.

Đó là một cô gái mặc váy dài màu đỏ, tóc dài buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo tươi sáng mang theo nét ngơ ngác. Hình như cô đã lặng lẽ nhìn anh rất lâu, không rõ là vì tò mò hay là cảm xúc gì khác.

Cô từ từ mỉm cười, hé môi thành một nụ cười dịu dàng.

Cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng dừng lại, trời bắt đầu hửng sáng.

Điếu thuốc trong tay chàng trai khẽ run, anh kìm nén dời mắt đi, mới bước được hai bước thì cô gái đã nhanh chân bước tới.

Cô vươn tay ra với anh: "Xin chào, tôi tên là Hạ Tuế."

Anh nhìn bàn tay trắng trẻo mịn màng ấy, ném điếu thuốc đang hút dở trong tay xuống đất theo phản xạ, để nó bị nước mưa dập tắt. Anh còn vô thức dùng vạt áo lau sạch tay, sau đó chăm chú nhìn bàn tay đang đưa ra kia, chậm rãi đưa tay mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy.

Anh không kìm được lại ngước nhìn khuôn mặt cô một lần nữa, rồi lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cố Chiêu Niên."

Cơn mưa ngày hôm qua đã ngừng, còn cơn mưa tiếp theo là bắt đầu của điều gì thì chẳng ai biết được.

Nhưng khi cô nhìn anh và nở nụ cười, dường như mọi cơn mưa trong tương lai cũng không còn đáng ghét đến thế.

Vì cô đã cười và nói với anh: "Cuối cùng tôi cũng biết anh tên gì rồi. Cố Chiêu Niên — tên anh nghe hay thật đấy."

Bình Luận (0)
Comment