Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 100

Chương 100 -
Chương 100 -

Sau khi cơ bản hiểu được phản hồi của thủ lĩnh từ các bộ lạc khác, cảm thấy không có vấn đề gì lớn thì Nam liền yên tâm.

Người vừa báo cáo công việc cho cô chính là đội trưởng tiểu đội bảo vệ số 2 - Văn.

Hiện tại, Nam đã bắt đầu giao cho 3 đội bảo vệ những nhiệm vụ khác nhau.

Đội trưởng tiểu đội 1 là Tốc, thời điểm sàng lọc đội viên, cô không có quá nhiều yêu cầu về ngoại hình hay đầu óc, nhưng giá trị vũ lực phải cực kỳ lớn mạnh, hơn nữa năng lực chấp hành tốt, về sau chuyên phụ trách nhiệm vụ bảo vệ và canh phòng.

Đội trưởng tiểu đội 2 là Văn, phân đội của bọn họ chủ yếu phụ trách công việc liên lạc và giao tiếp, phải có trí nhớ và khả năng biểu đạt tốt, không thể quá nhút nhát, hơn nữa ngoại hình càng bình thường càng tốt.

Tốt nhất là khi nhìn vào đều có diện mạo cực kỳ phổ thông, không dễ dàng thu hút sự chú ý và nghi ngờ của người khác.

Đội trưởng tiểu đội 3 là Tra, những đội viên thuộc tiểu đội 3 đều là dã nhân có đầu óc linh hoạt, lòng trung thành sâu sắc, tương lai sẽ đưa vào nằm vùng bên phía địch nhân, thực hiện nhiệm vụ tìm hiểu tin tức.

Những dã nhân thuộc tuýp người “nhạy cảm với các mối quan hệ xã hội” cực kỳ thích hợp tham gia vào tiểu đội này, giá trị vũ lực không cần quá xuất sắc, có thể đánh bại ba đến năm dã nhân cao lớn cường tráng là được, không có yêu cầu quá cao.

Trước mắt, trong thôn có 3 tiểu đội, mỗi tiểu đội đều có 20 thành viên, về sau khẳng định sẽ cần tăng thêm nhân lực.

Quân Tiểu Nam sau khi nói chuyện, nhìn thấy đội trưởng tiểu đội 2 - Văn vẫn còn đang do dự không định rời đi, dường như có chuyện gì xấu hổ, ngại không dám nói ra miệng, liền chủ động hỏi thăm.

“Văn a huynh, còn có chuyện gì sao?”

Kỳ thật nếu là chuyện công việc, Văn nhất định sẽ báo cáo một cách rõ ràng rành mạch, không có chuyện ngượng ngùng như vậy.

Nhưng chuyện lần này liên quan đến vấn đề riêng tư của em gái, hơn nữa trong thôn cũng chưa có tiền lệ nên hắn có chút ngượng ngùng.

Bất quá nếu Nam đã nhiệt tình chủ động hỏi đến thì Văn liền to gan trực tiếp nói ra.

“Chính là... a muội ta coi trọng một dã nhân từ bộ lạc Bôn đến bộ lạc chúng ta, à không, nói đúng hơn là đến thôn chúng ta làm việc, nhưng em ấy không muốn cùng đối phương chuyển đến bộ lạc Bôn sinh sống.”

Thôn xóm vừa mới hình thành không lâu, dã nhân vẫn chưa quen với thân phận “thôn dân”, khi nói chuyện với nhau phần lớn vẫn dùng khái niệm “bộ lạc”, thường xuyên nhầm lẫn giữa thôn xóm và bộ lạc.

“Ta giúp em gái hỏi một chút, có thể để cả nhà người kia dọn đến thôn chúng ta hay không...”

Vừa dứt lời, trong lòng Văn liền cảm thấy thấp thỏm không yên.

Dựa theo tập tục của dã nhân, xưa nay đều là giống cái sẽ chuyển đến sống tại bộ lạc mà giống đực đang cư trú, con cái sinh ra cũng thuộc về bộ lạc của giống đực.

Theo quan niệm truyền thống của dã nhân, trong thời gian mang thai và sinh con, sẽ có một thời gian dài giống cái không thể săn bắn hoặc hái lượm trái cây, điều này đồng nghĩa với việc không thể đóng góp cho bộ lạc.

Đổi lại là tình huống hiện tại trong thôn, chính là không thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, thậm chí là học tập.

Hơn nữa sau khi ấu tể ra đời, còn cần a mẫu ở bên cạnh chăm sóc trong thời gian liên tiếp hai năm, trong khoảng thời gian này ấu tể cơ hồ không thể rời khỏi mẹ.

Như vậy tính ra, tổng cộng khoảng 3 năm giống cái không thể làm việc, nhưng vẫn phải tiêu hao thức ăn.

Sau khi nghe muội muội nói với gia đình về suy nghĩ của mình, ban đầu Văn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng dù sao đây cũng là muội muội đáng yêu từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hắn, nếu thật sự có thể chung sống với nhau, kỳ thật Văn cùng cha mẹ cũng không muốn tách ra.

Nhưng Văn lại lo lắng, không biết bản thân làm vậy có thể tạo ra một mở đầu không tốt hay không.

Vạn nhất về sau mọi người sôi nổi làm theo, thực lực của bộ lạc Châm ngày càng suy giảm thì phải làm sao bây giờ?

Bản thân hắn là tiểu đội trưởng, nhận tiền lương cao hơn những dã nhân khác, đương nhiên phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.

Nếu là trước kia, bất kể là Văn hay muội muội khẳng định là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng từ sau khi Nam trở thành thánh nữ, bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy bộ lạc Châm ngày càng trở nên cường đại và giàu có hơn, điều này mang đến hy vọng cho bọn họ.

Một bên là không muốn rời xa người thân, một bên là thôn xóm phát triển nhanh chóng, hai vấn đề này không ngừng lắc lư trong đầu bọn họ.

Không nghĩ đến sau khi Quân Tiểu Nam nghe thấy những lời này, chẳng những không hề do dự, ngược lại lập tức vui vẻ đồng ý.

“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề! Bất kể là người nhà đối phương, hay là họ hàng thân thích như thúc thúc bá bá thẩm thẩm chỉ cần muốn đều có thể chuyển vào thôn sinh sống!”

Nam siêu vui vẻ! Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!

Bộ lạc Bôn cách bộ lạc Châm tương đối xa, cũng là bộ lạc có số dã nhân đến thôn xóm làm công ít nhất, hiện tại Nam còn đang lo làm thế nào để dẫn dụ bọn họ đến đây.

Lần này thì tốt rồi, có cơ hội này, cô tin rằng chẳng mấy chốc bộ lạc Bôn sẽ bị “bắt” đến đây.

Nghe được câu trả lời của Nam Bồi, trong lúc nhất thời Văn có chút không thể phân biệt đối phương thật sự vui vẻ hay là đang miễn cưỡng?

Văn: Nhìn qua giống như còn sợ hắn… đổi ý?

Thẳng đến khi nhóc Nam nói tiếp.

“Chúng ta phải mạnh mẽ tuyên truyền chuyện của muội muội ngươi, để càng nhiều dã nhân noi theo, sau đó gia tăng dân số trong thôn chúng ta

Trong mắt Quân Tiểu Nam không tồn tại dã nhân vô dụng.

Bất kể là lão dã nhân, giống cái, ấu tể, hay những dã nhân thân thể khuyết tật, chỉ cần chịu cố gắng đều có thể cống hiến cho tộc đàn.

Tiền đề là bọn họ được đặt ở vị trí thích hợp.

Bình Luận (0)
Comment