Đội trưởng tiểu đội hộ vệ số hai - Văn nghe vậy liền cảm thấy choáng váng, rời đi với vẻ mặt mê mang đồng thời không giấu được niềm vui, mặt khác trong lòng Nam lại có tính toán nhỏ.
Đại khái cô có thể lý giải nguyên nhân vì sao dã nhân lại có truyền thống này.
Một là mang thai và sinh con sẽ làm chậm trễ công việc, một là vấn đề về di truyền.
Mặc dù hiện tại dã nhân vẫn chưa đưa ra khái niệm rõ ràng “họ hàng gần không thể kết hôn”, nhưng xưa nay các bộ lạc đều có quy củ nghiêm ngặt - đó là giống cái và giống đực đến từ một tộc đàn không thể kết hôn và sinh con với nhau.
Đại khái là bởi vì thật lâu trước kia, những dã nhân như vậy kết hôn với nhau sinh ra đời sau thân thể yếu ớt, rất khó sống sót.
Hiện tại, những dã nhân ở Hỗn Độn Đại Lục bởi vì không có văn tự, không thể ghi chép chính xác quan hệ huyết thống, chủ yếu là thông qua giống cái gả đến bộ lạc khác để thực hiện việc này.
Bất quá chuyện này đến tay Quân Tiểu Nam căn bản không phải vấn đề gì lớn lao.
Cô đã sớm tiến hành chế độ hộ tịch, ghi chép rõ ràng những ai có quan hệ huyết thống với ai.
Tất cả các thông tin về hộ tịch bao gồm bản điện tử được lưu trữ trong máy tính xách tay cất giữ bên trong kho của tòa nhà tiếp viện, và bản giấy được lưu trữ tại bộ phận sinh hoạt.
Hơn nữa sắp tới sẽ ra mắt “chế độ ăng ký kết hôn”, chắc chắn quan hệ huyết thống sẽ không hỗn loạn.
Đối với việc mang thai và sinh con làm chậm trễ công việc, lập tức chính sách “trợ cấp thai sản” sẽ được ban hành, giúp phụ nữ yên tâm sinh con.
Trưa cùng ngày, nhóc Nam lại ra đồng ruộng và trại chăn nuôi để kiểm tra tình hình.
Thôn liên minh phía Tây có diện tích đồng bằng vô cùng rộng lớn, mặc dù hiện tại nhà cửa đã xây dựng hơn một trăm căn, nhưng tổng thể khu vực dân cư còn chưa đến một phần mười toàn bộ thôn xóm.
Khu vực ngoài cùng được quy hoạch thành đất nông nghiệp.
Bởi vì trước mắt số lượng dã nhân vẫn còn quá ít, thôn xóm cũng mới hình thành chưa được bao lâu, khu vực bên ngoài tường cao vẫn thường xuyên có dã thú lui tới nên không quá an toàn.
Do đó chỉ có thể chiếm khu vực bên trong tường cao, tạm thời dùng làm đất nông nghiệp, về sau sẽ dần dần mở rộng ra bên ngoài.
Hiện tại, trên đồng ruộng, đã có một bộ phận nhỏ gieo trồng rau dưa, còn có một ít cây giống cây ăn quả lúc trước được gieo trồng bên trong sơn động của bộ lạc Châm thật vất vả mới sống sót.
Điều khiến mọi người vui mừng nhất chính là lúa nước gieo trồng trái mùa lúc trước mặc dù tỷ lệ nẩy mầm không cao, nhưng thật sự có một phần rất nhỏ thành công sinh trưởng, cũng đã bắt đầu kết hạt!
Tin rằng không bao lâu nữa, có thể thu được giống lúa Lam Tinh thích ứng với điều kiện sinh trưởng ở Hỗn Độn Đại Lục.
Hiện nay, các dã nhân chủ yếu làm việc ở bộ phận xây dựng, tiến hành xây dựng một số tòa nhà; về phần toà nhà thuộc bộ phận sinh hoạt và giếng khoan, ủy ban thôn vẫn chưa công bố thông tin tuyển dụng.
Vì vậy, hiện tại việc chăm sóc các loại cây trồng trên đồng ruộng, ngoại trừ lúa nước và cây ăn quả, là tất cả đều là kiệt tác của các học sinh lớp 1 thuộc lớp bổ túc.
Chương trình giảng dạy lớp 1 bao gồm các lớp tiết học trồng trọt.
Thời điểm này, số lượng lúa nước và cây ăn quả không nhiều, chủ yếu được chăm sóc bởi các thành viên thuộc bộ phận nông nghiệp; nhưng số lượng hạt giống rau dưa lại rất nhiều, có thể cung cấp cho nhóm học sinh tiểu học thử nghiệm và thực hành.
Nhìn thấy rau dưa sinh trưởng không tồi, cô giáo Nam mỉm cười gật đầu, ít nhất là lớp trồng trọt năm nay, mọi người đều có thể đạt tiêu chuẩn.
Về phần nơi gọi là trại chăn nuôi, trước mắt chỉ là một khúc gỗ cao hai mét xây dựng thành hàng rào đơn giản, tạm thời xem như cơ sở thí nghiệm. Trại chăn nuôi nằm ngay bên cạnh ruộng rau, tương lai còn có thể lấy chất thải của vật nuôi dùng làm phân bón.
Nam vừa đi đến gần liền nghe thấy tiếng thú Hô Hô không an phận va chạm lung tung, mà chủ nhiệm bộ môn chăn nuôi - Lợi đang sửa chữa hàng rào sắp bị nhóm thú Hô Hô đạp hỏng.
Nam Bồi xuyên thấu qua hàng rào nhìn vào bên trong, hảo gia hỏa, mấy vật nhỏ này lúc vừa đến đây chỉ bé xíu, như thế nào lại lớn lên thật nhanh!
“Lợi thúc thúc, chúng nó như vậy đã bao lâu rồi ạ?”
Lợi vừa đóng đinh vừa trả lời.
“Cũng chỉ có hai ngày này thôi, vài nhóc tính tình đột nhiên trở nên quái gở.”
Quân Tiểu Nam lâm vào suy tư, dường như cô đã hiểu rõ nguyên nhân.
Ayda, mùa xuân đồng thời cũng là mùa giao phối đến rồi, động vật đều bắt đầu trở nên dễ dàng kích động.
Kỳ thật không riêng gì động vật, Nam có cảm giác dường như gần đây ngay cả ánh mắt của a phụ và a mẫu nhìn nhau đều trở nên nhão nhão dính dính...
May mắn là cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trước khi đại hội tìm kiếm phối ngẫu diễn ra đã chuyển vào thôn xóm, mỗi gia đình đều có nhà riêng.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, động tĩnh vào những đêm mua mùa xuân, ôi… thật thẹn thùng!
Giống cái ở Hỗn Độn Đại Lục từ lúc mang thai đến lúc sinh con là khoảng 10 tháng, tương tự như ở Lam Tinh.
Mang thai vào khoảng tháng 3 mùa xuân đến tháng 12 vào cuối mùa thu thì sinh con.
Như vậy, giống cái trong thời kỳ mang thai sẽ trải qua mùa thu với nguồn thức ăn phong phú, thai nhi có thể nhận được đầy đủ chất dinh dưỡng.
Hơn nữa sau khi sinh chỉ vừa bước vào đầu tháng 13, thời điểm đầu đông thời tiết chuyển lạnh, thức ăn tương đối dồi dào, hơn nữa miệng vết thương của các sản phụ cũng không dễ bị nhiễm trùng.
Không thể không nói thiên nhiên thật thần kỳ, khiến những dã nhân “kích động” vào thời điểm thích hợp nhất.
Chẳng qua những thứ này lập tức sẽ trở thành quá khứ, sau này con người nhất định có thể chiến thắng thiên nhiên, không còn bị trói buộc bởi hoàn cảnh.
Sau khi suy nghĩ thông suốt nguyên nhân thú Hô Hô đụng vào hàng rào, tròng mắt Nam xoay chuyển, trong đầu nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
“Khụ, Lợi thúc thúc, cháu có một ý nghĩ thế này…”
Nam đi đến bên cạnh Lợi, nhỏ giọng nói thầm.
“Lợi thúc thúc, người là dã nhân phân chia con mồi lợi hại nhất bộ lạc Châm của chúng ta! Không biết người có thể cắt bỏ… bộ phận ấy hay không?”
Lợi:???