Trận đấu này vừa bổ sung thêm trò chơi ghép hình mà trung tâm thương mại vẫn chưa phát hành ra bên ngoài thị trường.
Các mô hình bên trong cũng là những hình ảnh được phân bổ ngẫu nhiên và có độ khó tương tự nhau.
Do đó, những dã nhân đầu tiên trở thành thôn dân cũng không có ưu thế gì, tất cả người dự thi đều cùng đẳng cấp với nhau.
Để giành chiến thắng trong trò chơi, ít nhất các cặp đôi phải giao tiếp trơn tru.
Giống cái có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh đầy đủ, và sau đó phải kiên nhẫn giải thích cho giống đực vẫn đang mù mờ.
Quá trình này, một số cặp đôi tiến hành rất trơn tru và thuận lợi, nhưng cũng có một số cặp đôi chẳng mấy chốc đã bắt đầu cãi nhau, thậm chí suýt chút nữa đã biến thành “trận đấu đổ máu”
“Bên trái, đã nói là ở bên trái rồi, sao ngươi cứ đi sang bên phải thế hả!”
“Không phải mảnh đó, mà là mảnh phía trên!”
“Ngươi…”
Tiểu ca ca không bắt được trọng điểm, tiểu tỷ tỷ dần trở nên nóng nảy hơn, bắt đầu tự phát điên cuồng nắm ấy cổ áo lắc lư qua lại.
“A...ta không chịu nổi ngươi nữa, đồ ngu!”
Tiểu ca ca cảm thấy đau khổ.
“Đừng, đừng có vả vào mặt!”
Bất quá, họ nhanh chóng bị nhân viên công tác của Ủy ban thôn kéo ra ngoài, hai bên cũng dừng đấu khẩu với nhau.
Nhưng thật bất ngờ là cặp đôi này không vì thất bại ở trận đấu thứ hai mà tách ra.
Sau khi dần bình tĩnh lại, hai người bọn họ bắt đầu cảm thấy có chút ngại ngùng.
Tiểu tỷ tỷ ngượng ngùng: “Xin, xin lỗi nhé, thường ngày ta cũng không như vậy đâu…”
Mặt tiểu ca ca đỏ lên: “Không, không sao đâu, tại ta quá ngu ngốc mà thôi.”
Nhóm giống đực đang lắng tai ăn dưa thầm nghĩ: Ta khinh! Nhìn hai người này liếc mắt đưa tình khiến bọn họ cảm thấy chua xót!
Trấn thì đấu thứ hai nhanh chóng kết thúc, nhóm người tham gia đều nhận được một món quà lưu niệm - một chiếc gương làm bằng thủy tinh.
Phải biết rằng, ở Hỗn Độn Đại Lục, bình thường mọi người chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của họ từ hố bùn trên mặt đất hoặc thông qua mặt nước.
Có được chiếc gương pha lê có thể quan sát rõ ràng mọi thứ thật sự rất khó, tất cả những dã nhân sở hữu chiếc gương này đều rất quý trọng nó.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, người dẫn chương trình của bữa tiệc xem mắt đêm nay - Tiểu Thạch Đá bước lên sân khấu, tuyên bố một điều khiến khán giả nhiệt tình hưởng ứng:
“Xin chào tất cả mọi người, vì hạnh phúc tuổi già của những lão dã nhân của các bộ lạc chúng ta, tại đây chúng ta nên khuyến khích những lão dã nhân ở góa tìm hiểu lẫn nhau, lại một lần nữa xây dựng gia đình hạnh phúc.”
“Nếu vị nào có hứng thú, có thể nói nhỏ với nhân viên công tác ở Ủy ban thôn, chúng tôi sẽ giúp mọi người truyền đạt tâm ý.”
Nhân viên công tác ở Ủy ban thôn âm thầm truyền đạt tin tức, không giống như mấy thanh niên tham gia trò chơi công khai theo đuổi lẫn nhau, mà sau khi tham khảo ý kiến của đông đảo dã nhân góa bụa trong thôn mới đưa ra quyết định.
Bởi vì những dã nhân góa bụa tương đối lớn tuổi, kinh nghiệm cuộc sống phong phú, hầu hết đều đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc và đoạn hồi ức tốt đẹp về người bạn đời, vả lại thân thể ngày càng già yếu không cường tráng như lúc trẻ, vì thế tình cảm cũng không mãnh liệt như mấy thanh niên trai tráng.
Những gì bọn họ theo đuổi không phải là tình cảm phong phú và mãnh liệt, mà là sự an ổn và thấu hiểu.
Vì vậy, tất cả mọi người hy vọng rằng có thể làm quen với trong cuộc sống hàng ngày của nhau để ngày càng hiểu biết lẫn nhau.
“Nếu lão dã nhân ở goá có thể thành công kết làm vợ chồng, ủy ban thôn sẽ tặng một “Hộp quà hoàng hôn” cực kỳ phong phú!”
“Thỉnh mọi người cao giọng đọc cùng với tôi: Ta tái hôn ta kiêu ngạo!“
Dưới đài có một đám lão dã nhân độc thân cảm thấy ngượng ngùng: Mấy thằng nhãi con này quá rêu rao…
A phụ và a mẫu của Tiểu Thạch Đầu: Đây thật sự là con trai của bọn họ à? Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Cũng quá mất mặt đi...
Giống với trận đấu thứ hai, trên thực tế ý nghĩa của trận đấu thứ ba, cũng là để tăng sự tương tác và hiểu biết lẫn nhau giữa các cặp đôi.
Nội dung trận thi đấu thứ ba là làm sủi cảo.
Sủi cảo là món ăn truyền thống ở Lam Tinh, Quân Tiểu Nam chưa từng lấy ra, mọi người cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phần nhân bánh đã được chuẩn bị trước, các cặp đôi dự thi cần phải tự tay làm vỏ bánh và nắn sủi cảo, sau đó nấu chín mang cho người thân hai bên ăn.
Trận thi đấu này không có thắng thua, quan trọng là quá trình tham dự.
Sau khi Nam giới thiệu đơn giản về món ăn, liền đến phiên nhóm người dự thi bắt đầu nếm thử.
Cũng không phải tất cả cặp đôi đều hài lòng với biểu hiện của đối phương trong trận đấu trước, nên đến thời điểm hiện tại trên sân chỉ còn lại sáu mươi mấy cặp đôi.
Những cặp đôi còn lại này, trải qua một đêm ở chung, lúc này đã quen thuộc lẫn nhau, hơn nữa phối hợp cũng tương đối hòa hợp.
Thuật của bộ lạc Châm: “Oa! Cầm ca ca, ngươi thật là lợi hại, nhào bộ nặn sủi cảo vừa đều vừa đẹp!”
Cầm đến từ bộ lạc Bôn: “Hắc hắc, Thuật muội muội, ngươi cũng rất tuyệt! Bao sủi cảo cũng rất đẹp!”
Văn - đội trưởng tiểu đội hộ vệ số 2 đứng bên ngoài sân thi đấu, hai tay nắm chặt thành quyền: Thằng nhóc thối, móng vuốt sờ đầu ai đấy! Em gái ta có cần ngươi để lau mồ hôi không! Hiện tại vẫn chưa thành hôn đâu, cứ làm càn như vậy, xem buổi tối ta có đánh chết ngươi không!
Nhìn thấy trên sân thi đấu có rất nhiều cặp đôi ngọt ngào, Nam ngồi dưới đài đùa giỡn huynh trưởng Tiểu Bắc.
“A huynh, qua một năm nữa anh cũng sẽ trưởng thành, a huynh muốn tìm cho ta kiểu chị dâu như thế nào đây?”
A phụ Vạn và a mẫu Phong lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
Tiểu Bắc đỏ mặt: “Ta, ta cũng không biết nữa.”
Trận đấu thứ ba kết thúc vào khoảng 9 giờ tối.
Trước mắt chỉ còn lại không đến bốn mươi cặp đôi có ý định tiếp tục hợp tác.
Tuy rằng số lượng không nhiều nhưng đại hội tìm kiếm phối ngẫu vẫn còn thời gian hai ngày, mọi người vẫn còn cơ hội giao lưu tìm hiểu lẫn nhau, những dã nhân khác chưa chắc không có người hợp mắt.
Đêm đó, những dã nhân của năm bộ lạc đến bộ lạc Châm làm khách, lấy gia đình làm đơn vị, đã được phân đến nghỉ ngơi tại nhà của các dân làng.
Hầu như tất cả các ngôi nhà của các thôn dân đều tiếp đón hai gia đình đến thăm.
Các gia đình trong thôn, phần lớn đều đón tiếp những gia đình mà bọn họ quen biết, còn lại những gia đình không thể tự ghép đôi sẽ được phân phối một cách ngẫu nhiên.
Bất quá các thôn dân đều nhận được quỹ khen thưởng, hơn nữa dã nhân trời sinh thích náo nhiệt, diện tích nhà ở trong thôn lại rất rộng rãi, nên dù là hai nhóm người trước kia không quen biết đến khi ở chung cũng khá vui vẻ.
Cả gia đình Cầm đến từ bộ lạc Châm dĩ nhiên lựa chọn ở nhà của Thuật.
Hai nhà, hai bên cha mẹ ở chung với nhau khá vui vẻ, các con đều muốn kết thân nên đối đãi với thông gia tự nhiên sẽ khách khí.
Nhưng giữa thế hệ con cháu, hai thái cực cảm xúc là giương cung bạt kiếm và ngọt ngào lại tồn tại song song với nhau.