Vốn dĩ vùng đồng bằng nơi thôn xóm tọa lạc, khi các dã nhân bắt đầu xây dựng đã chặt hạ những cây cối lâu năm cao lớn.
Sau đó khi thôn xóm được xây dựng hoàn chỉnh, Nam lại cho mọi người mang đến rất nhiều cây nhỏ trồng hai bên đường.
Cây cối không chỉ giúp phân cách những khu vực khác nhau trong thôn, mà hệ thống rễ cây còn có thể giúp ổn định đất và nước, tránh việc nước mưa xối xuống lâu ngày dẫn đến xối mòn đất.
Hơn nữa trồng nhiều cây xanh giúp không khí trong lành tươi mát, tâm trạng thôn dân trong vùng cũng thoải mái hơn.
Sở dĩ chỉ chọn một vài loại cây nhỏ, là vì các cây nhỏ cao khoảng hai ba mét thế này dễ dàng khuân vác, nếu không thể sống thì cũng có thể nhẹ nhàng đổi cây mới.
Thật may mắn lúc ấy đã tiến hành trồng thêm cây cối, nếu không hiện tại thú Ột Ột đột nhiên xuất hiện, những dã nhân trên đồng ruộng ngay cả chỗ ẩn nấp cũng không có.
Lúc này, Cầm cẩn thận đỡ Thuật, hai người cùng nhau nấp dưới nhánh cây, sau cành lá sum xuê, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sợ chỉ không cẩn thận một chút sẽ khiến con quái vật khổng lồ, bá chủ không trung kia chú ý, sau đó như con mồi bị vồ đi mất.
May mắn thay các thành viên đội hộ vệ bên ngoài thành cả ngày đều sử dụng kính viễn vọng để quan sát tình hình xung quanh thôn, nhanh chóng phát hiện tình huống, nên mọi người mới có thêm chút thời gian tìm nơi ẩn nấp.
Tuy rằng ba con thú Ột Ột bay lượn với tốc độ cực nhanh, nhưng dường như đây là lần đầu tiên chúng nó bay đến khu vực này nên không quá quen thuộc với tình hình ở đây.
Chúng nó vừa bay trên không trung, vừa cố gắng quan sát địa hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thân thể của dã nhân nếu so sánh với thú Ột Ột thì vô cùng nhỏ bé, còn không lớn bằng cái đầu của đối phương.
Trốn kỹ không nhúc nhích rất có khả năng sẽ sống sót.
Ba con thú Ột Ột dường như không phát hiện ra thứ mà nó muốn, trực tiếp lướt qua khu vực này, bay đến trung tâm thôn.
Chờ chúng nó bay xa, dã nhân trên cây mới dám thở mạnh một chút, thật sự là cực kỳ đáng sợ!
Tuy rằng trong lòng Thuật vẫn có chút sợ hãi, nhưng từ nhỏ mọi người đều vì sinh tồn mà phải chiến đấu với dã thú, nên cũng không chịu ảnh hưởng tâm lý quá lớn.
Hai tay cô che bụng, nhỏ giọng nói chuyện với Cầm.
“Cầm ca ca, vì sao thú Ột Ột lại đột nhiên xuất hiện, hình như bình thường chúng nó không thích đến khu vực phía tây cơ mà?”
Trong lòng Cầm cũng mê mang, hắn lắc đầu.
“Ta cũng không biết, ta nhớ lần trước nhìn thấy thú Ột Ột ở bộ lạc Bôn đã là nhiều năm trước kia.”
Tuy rằng thú Ột Ột đã bay đến trung tâm thôn, nhưng không có dã nhân nào dám trèo xuống, mọi người vẫn cẩn thận ẩn nấp trên cây.
Ai biết mấy con chim khổng lồ này có thể đột nhiên quay đầu lại hay không cơ chứ.
Đúng lúc hôm nay đội trưởng tiểu đội hộ vệ số 1 - Văn hiện đang trực ban bên ngoài cổng thành.
Hiện tại hắn vẫn đang duy trì tư thế kéo căng dây cung, ẩn nấp bên cạnh cửa sổ, không dám thả lỏng.
Trên bức tường bao quanh thôn, cứ cách 10 mét sẽ có một căn phòng nhỏ, dùng để chứa vũ khí và che mưa chắn gió cho thành viên đội hộ vệ đang làm nhiệm vụ.
Văn cũng nhìn thấy thú Ột Ột bay đi, lúc này mới buông cung tiễn, sau đó lập tức thông báo cho các thành viên xung quanh, tất cả đều đứng yên tại chỗ đợi lệnh, không được thả lỏng.
Ngay khi chuông cảnh báo vừa vang lên, Quân Tiểu Nam lập tức buff tốc độ cho tất cả thôn dân.
Một khi bất kỳ tình huống nào đó xảy ra, tạm thời không nói đến những chuyện khác, ít nhất chạy nhanh một chút, cơ hội sống sót cũng cao hơn.
Tuy nhiên Quân Tiểu Nam cũng không buff cho bản thân bất kỳ kỹ năng nào cả, cô phải xem xét tình hình cụ thể rồi mới bắt đầu tính toán.
Gặp phải những chuyện thế này, những người khác đều có thể trốn đi, Quân Tiểu Nam lại không thể, cô phải ra ngoài trực tiếp xem xét và đối mặt với vấn đề, hơn nữa còn phải xử lý phiền toái ấy.
Mới vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng, Quân Tiểu Nam liền nhìn thấy ba con thú lớn đang bay thẳng về phía cô.
Nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, nơi nơi đều chỉ còn một vùng hoang vắng, những dã nhân ở quanh đây hẳn là đều đã trốn vào căn phòng phía trên tầng hầm của tòa cao ốc - điều này cũng đã được nhấn mạnh nhiều lần trong buổi hội nghị lúc trước.
Có phòng ốc che đậy, đương nhiên an toàn hơn so với trốn bên ngoài bãi đất trống.
Nhưng nếu phòng ốc bị phá hủy, ở tầng hai rất dễ té ngã bị thương, còn nếu ở bên dưới tầng hầm thì có thể bị bức tường đổ sập chôn vùi, gây khó khăn cho việc cứu viện.
Chỉ có ở bên trên tầng hầm, an toàn nhất lại dễ dàng hoạt động.
Vốn dĩ Quân Tiểu Nam đã chuẩn bị chỉ huy tác chiến, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ba con thú Ột Ột to lớn, cô lập tức dao động.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện trực giác vô cùng mạnh liệt, thú Ột Ột cũng không tính là quái thú hung mãnh tàn bạo, đại khái...
Về phần vì sao lại có “Ảo giác” thế này là vì bề ngoài thú Ột Ột thật sự rất giống chim bồ câu ở Lam Tinh!
Cũng không phải giống nhau bình thường, ngoại trừ phía sau có thêm một chiếc đuôi thật dài thì nó quả thật chính là chim bồ câu phiên bản phóng đại vô số lần!
Dường như để chứng thực suy đoán của Quân Tiểu Nam, cả vùng trời bao phủ thôn xóm vang lên tiếng rống thật lớn.
“Cúc cu! Cúc cu!”
Quân Tiểu Nam:...
Ba con thú Ột Ột hẳn là cùng một tộc, toàn thân đều được bao phủ bởi bộ lông chim trắng muốt, không chút tạp sắc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Quân Tiểu Nam ngây người vì quá khiếp sợ, những con thú Ột Ột đã phát hiện ra cô là sinh vật còn sống duy nhất ở bên dưới, sau đó cùng nhau đáp xuống mặt đất.
Quân Tiểu Nam: Cô thề, cô đã nhìn thấy một con chim bồ câu ngốc nghếch đứng không vững, lảo đảo một chút...
Bồ câu ngốc nghếch khổng lồ: Không có! Không có khả năng! Tuyệt đối không có!
Ba con thú Ột Ột khổng lồ cách Quân Tiểu Nam chỉ có mấy mét, Vạn cùng các thành viên đội hộ vệ đang ở chỗ tối quan sát tình huống, tất cả đều khẩn trương, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Hung thú đáng sợ như vậy! Quân Tiểu Nam thế mà không chạy! Cô điên rồi sao!!