Thời hạn nhận thầu được tính bằng năm ở Hỗn Độn Đại Lục, nhận thầu tối thiểu là 1 năm và tiền thuê hàng năm là 1.000 đồng.
Vì đây là năm đầu tiên triển khai chính sách, mọi người chưa có khái niệm về việc thuê đất trồng trọt, vì vậy số tiền thanh toán chỉ bằng 1/10 số tiền thuê thông thường, là 100 đồng.
Đối với các thôn dân đã nhận được bằng tốt nghiệp của lớp học xoá mù chữ thì số tiền này cũng không tính là nhiều.
Mức lương của những dã nhân tốt nghiệp lớp học xóa mù chữ là 7 đồng/ ngày, mọi người làm việc nửa tháng là đủ để trả tiền thuê đất trong năm đầu tiên.
Trong tương lai, người dân thu hoạch được lương thực, ngoại trừ tiền thuê đất thì toàn bộ đều thuộc về của riêng họ.
Bọn họ có thể cất trữ trong nhà để ăn dần, hoặc bán ra ngoài thị trường, nếu không có thể trao đổi với người khác, như thế nào cũng đều có lời.
Chương trình giảng dạy tiểu học có các lớp học trồng trọt, nhân viên thuộc lĩnh vực rau giống của bộ phận nông nghiệp có thể hỗ trợ cung cấp kỹ thuật bất kỳ lúc nào, khiến mọi người đều rất phấn khởi.
Tất cả 200 danh ngạch đã được nhận hết chỉ trong một thời gian ngắn.
Các khu vực được quy hoạch làm đất trồng rau nằm cạnh khu đồng ruộng, với tổng diện tích 1.500 mẫu.
Tuy nhiên, không giống với đất trồng ngũ cốc, mỗi dã nhân chỉ có thể thuê 10 mẫu đất với giá 350 đồng mỗi năm.
Thời hạn thuê đất tối thiểu là một năm, tiền thuê năm đầu tiên giảm còn 35 đồng, đất trồng rau cũng nhanh chóng được 150 dã nhân thuê hết.
Nhóm nông dân trồng rau: Chỉ 35 tệ, rau giống rất dễ trồng, chắc chắn kiếm không ít!
Diện tích sử dụng đất trồng cây ăn quả của bộ phận nông nghiệp cũng là 1.500 mẫu.
Tuy nhiên, Nam cũng không rõ rốt cuộc lợi ích kinh tế của việc trồng cây ăn quả trên Đại Lục Hỗn Độn sẽ như thế nào, do đó năm đầu tiên không chỉ miễn phí tiền thuê đất trồng cây ăn quả mà còn trả lương cho nhóm nhà vườn trồng cây.
Một năm sau, một cây ăn quả được trồng thành công sẽ được bộ phận nông nghiệp trợ cấp 100 đồng/ cây để thu mua cây ăn quả.
Còn về việc sau này có cho thuê như đất ruộng và đất trồng rau hay không thì phải xem lợi ích kinh tế như thế nào.
3.000 mẫu đất còn lại được bộ phận nông nghiệp bàn giao lại cho các trang trại.
Trong số các trang trại hiện đã được xây dựng, nuôi thử nghiệm tổng cộng năm loài động vật.
Bao gồm thú Hô Hô, trâu Lỗ Lỗ, chim chạy nhanh, hồng nhãn thú, khúc giác thú.
Chim chạy nhanh là một loài chim bay không cao, kích thước cơ thể có thể cao đến eo của dã nhân, là loài động vật ăn tạp - có thể ăn được mọi thứ từ sâu bọ đến cỏ dại, hai ngày có thể đẻ được quả trứng to bằng nắm tay, ngoại trừ việc chạy nhanh thì không có tính công kích gì.
Những con chim chạy nhanh từng là thức ăn chính của dã nhân vào mùa hè, tốc độ sinh sản rất nhanh, vào mùa đông cũng sẽ tìm một nơi để ngủ đông.
Hồng nhãn thú - thú mắt đỏ một quả cầu lông hình thuôn dài và gần như không thể nhìn thấy lỗ tai, có thể đào hang, thị lực vào ban đêm khá tốt, thịt nhiều và lông mềm.
Khúc giác thú - thú sừng cong: Nói chính xác thì không thể xem như loài động vật thứ năm được nuôi trong trang trại.
Bởi vì khúc giác thú được Nam phát hiện ở trung tâm đại lục, sau đó dùng bồ câu lớn lén lút mang về, chỉ bắt được một con.
Theo những lão dã nhân thì loài thú vô cùng quý hiếm ở khu vực phía Tây.
Nam không biết thay đổi môi trường sống liệu bọn chúng có thể sống sót hay không.
Tính tình khúc giác thú khá hiền lành, trên đỉnh đầu có một cái sừng vừa dài vừa cong, khiến lần đầu tiên Nam nhìn thấy còn cho rằng loài thú này trưởng thành không tốt, thiếu mất một cái sừng lại còn cong lên…
Do số lượng hiện tại của năm loài thú này không nhiều, không biết có sớm biến thành 4 loại hay không nên trang trại nhân giống hiện tại do 10 cán bộ nghiên cứu từ cục chăn nuôi của bộ phận nông nghiệp tiến hành nhân giống và nuôi dưỡng, không tuyển dụng thêm nhân viên bên ngoài.
Bộ phận xây dựng - ban đầu là lực lượng chủ lực trong quá trình xây dựng cơ sở hạ tầng của thôn, về sau khi nhà cửa và nhà xưởng đã hoàn thành thì không tiếp tục thuê công nhân xây dựng mà dồn hết tinh lực vào một số nhà máy.
Hiện giờ trong thôn có bốn nhà xưởng, cụ thể là xưởng gốm sứ, xưởng gạch, xưởng thép và xưởng đóng tàu.
Nhà xưởng thuộc sở hữu của Ủy ban thôn, chủ quản nhà xưởng và nhân viên đều được Ủy ban thôn thuê.
Bốn nhà máy này vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển sản phẩm, chưa thể đi vào sản xuất.
Ngoài 10 nhân viên nghiên cứu trong mỗi nhà xưởng, các dây chuyền sản xuất và chế biến đều không có công nhân làm việc.
Tất cả mọi người đều giống nhau, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào tư liệu do Nam cung cấp, ai cũng không ghét bỏ ai.
Quản lý xưởng gốm sứ và xưởng gạch hoá ra là thủ lĩnh của bộ lạc Thổ - Đôi.
Hơn nữa, ngay từ khi bộ lạc Thổ vừa chuyển đến đã thương lượng với Ủy ban thôn, nếu hai nhà máy này có nhu cầu tuyển dụng nhân sự thì sẽ ưu tiên lựa chọn từ bộ lạc Thổ.
Tuy nhiên, thành viên của bộ lạc Thổ có hạn, vào làm việc trong một nhà xưởng xem như tạm đủ; trong khi đó Đôi lại phải đảm đương vị trí quản lý của hai nhà xưởng, trong tương lai e rằng làm không xuể.
Do đó, sau khi các tộc nhân của bộ lạc thương lượng với nhau, bèn nhường lại vị trí quản lý xưởng gạch và quyền ưu tiên thuê công nhân.
Ngược lại, Ủy ban thôn đã trợ cấp cho người của bộ lạc Thổ, 5% lợi nhuận ròng của xưởng gạch hàng năm sẽ thuộc về các tộc nhân của bộ lạc Thổ.
Sau đó, trải qua cuộc thảo luận giữa các thành viên của Ủy ban thôn, lại tham khảo thành tích của các môn học, cuối cùng thủ lĩnh bộ lạc Oa - Câu trở thành quản lý mới của xưởng gạch.
Quản lý xưởng sắt thép vẫn là Hoắc - thủ lĩnh của bộ lạc Viêm, quản lý xưởng đóng tàu là Cam - thủ lĩnh của bộ lạc Vũ.
Trong thôn có tám bộ lạc, bộ lạc Châm có thánh nữ, trong Ủy ban thôn còn có ba ủy viên, nhưng tổng cộng hiện có bốn nhà máy tương ứng do thủ lĩnh của bốn bộ lạc đảm nhiệm.
Lúc này, người của ba bộ lạc, đó là bộ lạc Ly, bộ lạc Bôn và bộ lạc Hoa đều có chút không vui.
Tuy rằng bọn họ đến sau, thành tích học tập cũng kém một chút nhưng không vớt vát được cái gì hẳn là rất buồn.
Hiện tại, nhìn có vẻ như mọi người đều bình đẳng, nhưng về lâu dài, cơ hội việc làm trong nhà máy không phải sẽ thuộc về những bộ lạc kia hay sao?
Trong một quần thể bao giờ cũng vậy, không sợ chia ít chỉ sợ chia không đều.
Về vấn đề này, Nam vẫn áp dụng chiến lược vẽ bánh.
Cô nói rõ với mọi người rằng trong tương lai, trong thôn sẽ xây dựng các xưởng may mặc, xưởng sản xuất giấy và nhiều nhà máy khác, nhân viên sẽ được ưu tiên tuyển dụng từ ba bộ lạc ‘chẳng vớt vát được gì’.
Lần này thì ổn rồi, mọi người đều rất hài lòng.