“Cu ~”
Khi toàn bộ thôn xóm phía tây xuất hiện trong tầm mắt, bồ câu lớn mừng rỡ kêu lên một tiếng, chào hỏi với những dã nhân đang đứng gác trên tường cao của thôn.
“Nhìn kìa! Chim bồ câu lớn lại đến… Còn có Nam nữa!”
“Nam đã về rồi!”
Quân Tiểu Nam vẫy tay và nở nụ cười đáp lại mọi người.
Sau khi đến tòa nhà văn phòng ở khu vực trung tâm của thôn, Nam để chim bồ câu lớn tự mình đi chơi, nhân tiện làm quen với môi trường xung quanh thôn.
“Ngươi phải ngoan ngoãn, không được quậy phá làm hư hỏng nhà cửa, nếu không buổi tối sẽ bị phạt không được ăn quà vặt!”
Mặc dù biết rằng rất có khả năng bồ câu lớn không thể nghe hiểu được, nhưng hiện tại Quân Tiểu Nam dường như đã hình thành thói quen lảm nhảm với bồ câu lớn.
“Cúc cu…”
Chim bồ câu lớn không quan tâm Nam nói gì, miệng tùy tiện đáp lại, đầu nhìn về phía nhà trẻ.
“Được, đi đi…”
Được sự cho phép, chim bồ câu lớn không thể chờ đợi mà bay đi.
Nó đã đến thôn vài lần, cuối cùng trong một lần đã phát hiện ra nhà trẻ bảo bối này.
Bên trong nhà trẻ có rất nhiều tiểu dã nhân mềm mại, chim bồ câu lớn hiểu được sức lực của bản thân quá cường đại, nên lần nào cũng đều chỉ ghé đầu lên tường và dùng dôi mắt tròn xoe quan sát không ngừng.
Cũng không biết có gì vui mà bồ câu lớn không cần ai trông chừng vẫn có thể ngoan ngoãn lặng lẽ nhìn nửa ngày.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thú Ột Ột, các ấu tể có chút ngây ngốc.
Có đứa nhát gan sợ đến mức khóc thành tiếng, cũng có đứa gan dạ âm mưu vươn tay chạm vào lông vũ trắng muốt này.
Hai vị giáo viên mầm non cũng rất lo lắng, mặc dù mọi người đều biết Thú Ột Ột không làm tổn thường đến dã nhân, nhưng thân hình khổng lồ của nó trông rất dọa người.
Đuổi đi thì không dám, nhưng không làm gì thì lại nơm nớp lo sợ...
Hai giáo viên mầm non, chỉ có thể run rẩy che đậy sự sợ hãi, giả vờ chơi đùa cùng các ấu tể (nhân cơ hội tránh vào nhà).
Về sau, các giáo viên phát hiện ra rằng bồ câu lớn thật sự rất ngoan ngoãn cũng rất tuân thủ quy củ, chỉ đứng bên ngoài quan sát đám ấu tể, nửa ngày cũng không lộn xộn một chút, vì vậy bọn họ dần dần buông lỏng cảnh giác.
Vừa không chú ý, một đứa nhỏ to gan đã chạy ra ngoài cửa, như ý muốn chạm vào bộ lông trắng muốt kia, vui vẻ không chịu nổi.
Hai giáo viên mầm non: Trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra công việc giáo viên mầm non cũng cần có một trái tim mạnh mẽ…
Vào thời điểm đó, Nam còn tưởng rằng chim bồ câu lớn đang ngoan ngoãn ở bên ngoài tòa nhà văn phòng.
Ban đầu, cô vừa họp vừa thỉnh thoảng nhìn về phía chim bồ câu lớn bên ngoài cửa sổ, đảm bảo đối phương không chạy loạn.
Nhưng biểu hiện của bồ câu lớn rất ngoan khiến Nam buông lỏng cảnh giác, dần dần bản thân bị cuốn vào công việc không thể nào thoát ra.
Sau cuộc họp với các thành viên trong ủy ban thôn, cô phát hiện ra chim bồ câu lớn không có ở đây mà đang ở cổng trường mẫu giáo, lúc ấy cô cũng phát hoảng!
Nam: Tất cả đều là do bình thường bồ câu lớn vừa tham ăn lại ngốc nghếch khiến mọi người dần quên mất khả năng công kích của nó vô cùng hung hãn.
Ngoại trừ Nam, những ấu tể ở trường mẫu giáo là một trong số ít những dã nhân trong thôn có thể nhận được lông của bồ câu lớn.
Những chiếc lông đối với Thú Ột Ột mà nói giống như tóc rụng mỗi ngày của dã nhân.
Tuy nhiên trên thực tế, kích thước của một chiếc lông vũ cao hơn cả ấu tể.
Các bạn nhỏ rất thích những chiếc lông vũ này, ngay cả khi về nhà, cũng phải treo lông chim bồ câu lớn bên ngoài cửa sổ.
Ban đêm nhìn lông chim xinh đẹp đong đưa mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng dù sao những chiếc lông vũ này đều đến từ Thú Ột Ột chiến đấu trên bầu trời, khó tránh khỏi tràn ngập hơi thở của chim bồ câu lớn.
Sau một thời gian dài, thôn dân phát hiện ra sự hiện diện của những chiếc lông vũ này, khiến đám chim nhỏ bình thường hót líu lo từ sáng đến tối cũng sợ hãi không dám bay đến dưới mái hiên.
Cũng nhờ phúc của bồ câu lớn mà vào mỗi buổi sáng cuối tuần, nhiều dã nhân đã có thể ngủ nướng.
Nhìn bồ câu lớn bay đi, Nam bước vào tòa nhà văn phòng cùng với các thành viên của ủy ban thôn trao đổi về tình hình gần đây trong thôn.
Sau nhiều lần thảo luận với người đứng đầu các bộ phận của ủy ban thôn, thông báo tuyển dụng nhân sự mới hiện đã được công bố.
Nhân sự ngày càng đông, trách nhiệm công việc của từng bộ phận cũng ngày càng được hoàn thiện.
Bộ phân quân sự có số nhân sự gia tăng nhiều nhất, trước đây ba tiểu đội hộ vệ, mỗi tiểu đội có 20 thành viên.
Hiện giờ, mỗi tiểu đội đã mở rộng - mỗi đội gồm 60 dã nhân.
Quy mô tổng thể của đoàn đội hộ vệ tổng cộng đạt đến 180 người.
Vốn dĩ, nhân viên ở các bộ phận khác đều làm việc 5 ngày và nghỉ ngơi vào 2 ngày cuối tuần; thế nhưng do nhiệm vụ tuần tra, bảo vệ, hộ tống của đội hộ vệ rất nặng nề, nên mấy tháng nay bọn họ không có ngày nghỉ.
Mặc dù làm việc vào cuối tuần nhận lương gấp ba nhưng nếu một thời gian dài không nghỉ ngơi cũng sẽ không có nhiều thời gian dành cho gia đình và tiêu tiền.
Hiện tại có nhiều người hơn, những thành viên của đội hộ vệ cuối cùng cũng thành công có được hai ngày nghỉ cuối tuần.
Nhiệm vụ xóa mù chữ trên toàn thôn của bộ phận giáo dục đã hoàn thành xuất sắc.
Ngoại trừ tương lai trong thôn sẽ có một lượng lớn thành viên mới, các giáo viên trong lớp học xóa mù chữ sẽ không được bố trí những vị trí cố định riêng biệt.
Đồng thời, chương trình giảng dạy của các lớp học xóa mù chữ sẽ dần chuyển sang các lớp mẫu giáo.
Hai giáo viên ban đầu của lớp xóa mù chữ - Khảm và Độ, bởi vì kết quả kỳ thi cuối kỳ của lớp 1 và lớp 2 đều đứng đầu, nên đã được thăng chức lên thành giáo viên lớp 2.
Lớp 2 tiểu học hiện chưa có học sinh, tạm thời bọn họ hỗ trợ giảng dạy một số ở môn lớp 1 cùng với một số giáo viên lớp 1.
Bộ phận giáo dục đã tuyển dụng một số giáo viên mới, và hiện tại tổng số giáo viên cấp 1 đã lên đến mười người.
Mười giáo viên này phụ trách giảng dạy cho 1.106 người ở lớp 1 cấp tốc và 83 người ở lớp bình thường, nhiệm vụ rất nặng nề.
Nhưng may mắn là nội dung các môn học ở lớp 1 tương đối đơn giản, với nền tảng của lớp học xóa mù chữ, áp lực của các giáo viên cũng không lớn lắm.
Bộ phận nông nghiệp là trọng tâm phát triển của thôn ở giai đoạn hiện tại, ba nơi mỗi nơi thông báo tuyển dụng 10 nhân viên nghiên cứu.
Phần đất ở rìa ngoài cùng của thôn được giữ lại cho mục đích nông nghiệp, tổng cộng 8 km vuông - chiếm khoảng 40% tổng diện tích của cả thôn.
Dựa theo phương pháp đo lường của Lam Tinh thì diện tích của mỗi mẫu đất là khoảng 666 mét vuông, điều này có nghĩa là bộ phận nông nghiệp có quyền quy hoạch 12.000 mẫu đất.
Trong đó, diện tích đất nông nghiệp được dành riêng để trồng ngũ cốc là 6.000 mẫu đất.
Phần đất này đã được phân cho 200 thôn dân dân nhận thầu trên cơ sở bình quân đầu người.
Điều đó có nghĩa là, mỗi thôn dân được quyền trồng ngũ cốc trên 30 mẫu đất.