Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 130

Chương 130 -
Chương 130 -

Nếu trước kia bộ lạc Tượng không gia nhập Bộ lạc Phàn, thì Tượng Vu bây giờ đã là con trai của thủ lĩnh.

A phụ của cậu luôn được dã nhân của bộ lạc Tượng kính trọng, hơn nữa luôn dốc lòng tìm mọi cách để có được nguồn tài nguyên sống cho bộ tộc.

Nghĩ về điều này, tinh thần trách nhiệm của Tượng Vu bắt đầu thể hiện qua những lời dạy và việc làm của cha cậu khi ông còn sống.

“Còn có các tộc nhân của tôi, hi vọng bọn họ luôn có thể ăn no, không bị đói bụng!”

Thời điểm nói chuyện, trong lời nói của tiểu đáng thương dường như lại mang theo nức nở, bất quá rất nhanh cậu đã nhịn xuống.

“Xin lỗi thần minh, có phải là tôi quá tham lam hay không…”

Nam siết chặt chiếc khăn tay nhỏ: Á á á á á! Thật đáng thương! Ta không biết nên làm thế nào.

“Cậu đúng là một cậu bé tốt bụng xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”

“Tuy nhiên, trước tiên tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu và các tộc nhân có đồng ý nỗ lực, cố gắng làm việc chăm chỉ vì cuộc sống tốt đẹp hơn hay không?”

Nam cố hết sức để làm dịu giọng nói của bản thân đồng thời duy trì hình ảnh tiên nữ.

Tượng Vu không ngờ rằng bản thân sẽ được các vị thần khen ngợi, hai má đỏ bừng, lộ ra chút thần sắc thẹn thùng.

“Đồng ý! Dã nhân của bộ lạc Tượng chúng tôi đều thiện lương, còn có thể chịu đựng gian khổ!”

“Thần Minh ơi! Xin hãy giúp chúng tôi!”

Giọng nói của ấu tể trở nên chắc nịch, như thể cố gắng bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

“Được, nếu như các tộc nhân của cậu cũng có quyết tâm như cậu, vậy thì hãy đi về hướng tây.”

“Vượt qua dãy núi Tích Địa, ta sẽ sắp xếp cuộc sống mới cho các người.”

Ào ào - Nam biến ra mấy chục cái bánh quy trên mặt đất.

“Số thức ăn này tạm thời có thể giúp cậu đỡ đói.”

Giờ khắc này, Tượng Vu hoàn toàn tin tưởng đối phương chính là thần, có thể từ trong hư không biến ra đồ vật, không phải thần thì còn có thể là ai cơ chứ!

Cậu cẩn thận cầm lấy một miếng bánh, xé bỏ lớp ngoài mỏng giòn rồi nhẹ nhàng cho vào miệng.

Thật sự là thức ăn! Mặc dù chưa bao giờ nhìn

thấy thức ăn thế này bao giờ, nhưng quả thật rất ngọt ngào! Chỉ cần một chút sẽ không còn cảm thấy đói bụng! Quả thật là thức ăn! Thần minh thật lợi hại!

Tượng Vu từ từ gặm nửa miếng bánh quy, cũng không tiếp tục ăn phần còn lại.

Ở bộ tộc Tượng vẫn còn rất nhiều lão dã nhân, bọn họ cố tình ăn ít đi, phần lớn thức ăn đều để dành cho ấu tể.

Cẩn thận liếm mẩu vụn bánh quy còn sót lại giữa các ngón tay, Tượng Vu cẩn thận gói phần bánh quy còn lại, sau đó nhét thật chặt vào bên trên thắt lưng của bộ quần áo da thú.

Đây là thức ăn! Không thể để mấy tên vô lại khác phát hiện.

Đôi bàn tay gầy guộc nắm chặt lại, như thể Tượng Vu đã hạ quyết tâm.

“Cám ơn thần minh!”

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hừng sáng.

Nam đang ngồi trên cổ chim bồ câu lớn, một người một chim bay thẳng về khu vực phía tây.

“Chim bồ câu lớn! Ngươi phải cố lên! Chúng ta sẽ sớm bay qua Dãy núi Tích Sơn! Cố gắng lên!”

Đã mấy ngày không về thôn, hôm nay đúng lúc Nam quay về thăm mọi người một chút.

Nhân tiện, mang về những quả bóng xanh tích góp được trong khoảng thời gian này, hiện đã chất đống thành ngọn núi nhỏ bên trong toà nhà tiếp viện.

Sau đó, nhiều cây giống cây ăn quả được đào lên cũng phải nhanh chóng trồng xuống đất, không biết đặt trong tòa nhà tiếp viện một thời gian dài có ảnh hưởng đến khả năng sống hay không.

Ngoài ra, cũng thuận tiện sắp xếp vấn đề của bộ lạc Tượng ngày hôm qua.

Về sau, tốt nhất là đội hộ vệ nên tách ra một phân đội nhỏ tiếp tục tuần tra khu vực phụ cận dãy núi Tích Địa để tiếp ứng những dã nhân đến phía tây tìm nơi nương tựa.

Lúc này, Nam đã nghĩ ra phải làm thế nào để bắt được toàn bộ dã nhân của bộ lạc Phàn.

“Cúc! cu!!”

Đại Cáp: Không được! Nó thật sự không thể tiếp tục kiên trì!

Theo tiếng kêu chán nản của chim bồ câu lớn, một hình parabol dày đặc với những quả bóng màu xanh lá xuất hiện trên bầu trời.

“A… Thật đáng tiếc… Sắp bay qua dãy núi Tích Địa về đến khu vực phía tây rồi!”

“Người ta nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người ăn khỏe như vậy, lần này tổn thất biết bao nhiêu nước phù sa nha!”

*肥水不流外人田: Nghĩa là những cái tốt sẽ không cho người ngoài.

Nam vô cùng đau lòng.

“Cúc... Cu!”

Đại Cáp: Con nhóc nhà ngươi thật gian xảo, không có nhân tính! Ngươi kìm lại một lần thử xem!

Nhóc Nam tự an ủi bản thân mình.

“Ôi, thôi thôi, cái cũ không đi thì cái mới làm sao tới. Bồ câu lớn à, ngươi ăn nhiều một chút, về sau có thể bù lại.”

Trong khoảng thời gian này, Nam đã vài lần mang theo chim bồ câu lớn đi đi về về giữa khu vực phía tây và vách đá nơi thú Ột Ột đang cư trú.

Thôn dân đã dần chấp nhận thân hình khổng lồ của chim bồ câu lớn, hiện tại một số thôn dân can đảm còn dám cho chim bồ câu lớn ăn trái cây.

Nếu lúc ấy chim bồ câu lớn tâm trạng tốt, còn có thể rút những chiếc lông vũ mà nó không cần tặng cho đối phương.

Dù sao, lông của chim bồ câu lớn khi dài ra sẽ thường xuyên rụng xuống, đồng thời cũng không ngừng mọc lại.

Hơn nữa khi nhìn thấy dã nhân, cầm chiếc lông phiêu phiêu của nó cao hứng rời đi, bồ câu lớn cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.

Bồ câu lớn: Nhìn kìa! Bồ câu ta được hoan nghênh đến mức nào! Nhiều người yêu quý làm sao!

Lần sau quay lại thôn, Nam dự định sẽ mang thêm hai con thú Ột Ột về.

Cô và ba mươi sáu con chim bồ câu vốn đã rất quen thuộc với nhau, đợi đến khi tất cả đều quen thuộc với khu vực thôn xóm phía tây, sau đó những cây ăn quả mà thôn dân trồng hẳn là cũng sớm sẽ đơm bông kết trái mùa đầu tiên.

Đến khi ấy, cô sẽ... hahahaha! Ha ha ha ha!

Bình Luận (0)
Comment