Bộ lạc Phàn dân cư đông đảo, nhưng ban đầu bộ lạc này vốn dĩ không phải một bộ lạc lớn mà được tạo thành từ nhiều bộ lạc nhỏ tồn tại ở khu vực trung tâm của những mảnh vỡ lục địa xanh.
Vì để tránh phát sinh vấn đề kết hôn giữa những dã nhân cùng tộc, từ rất nhiều năm trước những dã nhân ở nơi này đã bắt đầu sử dụng tên hai chữ để đặt tên cho những ấu tể mới sinh.
Ở bộ lạc Phàn, những thành viên ban đầu của bộ lạc vốn dĩ khá hùng mạnh nên đã từ từ tách ra thành năm bộ lạc chung họ, bao gồm bộ lạc Đào, bộ lạc Xuân, bộ lạc Phong, bộ lạc Du, bộ lạc Chương.
Tổng dân số của năm bộ lạc này có thể chiếm hơn một nửa dân số của bộ lạc Phàn.
Một nửa dân số còn lại đến từ nhiều bộ lạc nhỏ rải rác xung quanh dần dần gia nhập vào bộ lạc Phàn.
Ban đầu các bộ lạc nhỏ liên kết lại với nhau, tạo thành quần thể lớn để tăng thêm cơ hội sống sót cho bộ lạc trên mảnh lục địa vô cùng giàu có nhưng tràn ngập nguy hiểm này.
Thế nhưng số lượng dã nhân ngày càng tăng, giữa bọn họ cũng ngày càng phát sinh thêm nhiều mâu thuẫn.
Khi các thế hệ tương lai liên tiếp được sinh ra, nhiều thế hệ thủ lĩnh thay đổi, quy mô của bộ lạc Phàn càng lúc càng lớn đồng thời sự phát triển của cả quần thể cũng dần dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
“Hu Hu Hu…hu hu…hức!”
“Hu Hu…”
“Hức!”
Một giống đực mới 30 tuổi vẫn chưa trưởng thành - Tượng Vu, bí mật trốn dưới một gốc cây đại thụ cách xa bộ lạc Phàn âm thầm khóc.
Trong lòng vô cùng ủy khuất, Tượng Vu vừa lau nước mắt vừa khóc nấc lên.
“Hu hu hu…”
Đột nhiên, trong không khí vang lên một giọng nói trong trẻo thanh tao của thiếu nữ:
“Vì sao cậu khóc?”
Tượng Vu vừa nghe thấy còn tưởng rằng bản thân khóc lóc nên gặp ảo giác, do đó cũng không để tâm lắm, dự định ổn định lại cảm xúc sau đó và quay trở lại bộ lạc, còn có thể giúp a mẫu làm vài việc.
Cậu còn chưa kịp đứng lên, âm thanh dễ nghe kia lại lần nữa vang lên bên tai.
“Cậu nhóc, nói xem vì sao cậu khóc?”
“Ai? Ai đang nói chuyện?”
Tượng Vu cảm thấy không ổn! Một lần cậu còn có thể cho rằng bản thân nghe lầm, nhưng giọng nói ấy lại vang lên bên tai thêm lần nữa! Thật sự khiến Tượng Vu khó có thể bỏ qua... Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chính là thần trong miệng lão dã nhân!
Nghĩ đến a phụ vừa qua đời, a mẫu cả ngày mệt mỏi, người trong tộc gầy guộc trơ xương... khát khao tâm sự của Tượng Vu lập tức trào dâng trong lòng.
Cậu không quan tâm giọng nói đó phát ra từ nơi nào, vào lúc này Tượng Vu chỉ muốn nói lên tất cả thống khổ đã đè nén trong lòng bấy lâu nay với âm thanh dịu dàng này.
“Hu hu… Tôi, tôi là Tượng Vu, là… Hức! Là dòng cấp thấp nhất của bộ lạc Phàn, dã nhân bộ tộc Tượng.”
“A phụ tôi và các tộc nhân bị những người xấu đó, dòng giống thuốc tầng lớp cao bức bách phải thường xuyên ra ngoài đi săn…”
“Nhưng con mồi mà mọi người vất vả lắm mới săn được, sau khi trở về thì phần béo nhất buộc phải chia cho đám dã nhân tầng lớp trên ăn trước!”
“Mỗi lần như thế toàn thân a phụ lại chằn chịt vết thương, kết quả chỉ còn có chút thịt trên người…”
“Tất cả mọi người đều đến từ bộ lạc Phàn, nhưng những dã nhân của bộ lạc Tượng chúng tôi và một số bộ lạc cấp thấp khác, luôn bị những dã nhân thuộc tầng lớp cao hơn mắng chửi!”
“A phụ… Hu hu… Phải dựa vào giống cái của bộ lạc Tượng hái lượm trái cây và đào rễ cây, mọi người miễn cưỡng mới có thể sống sót.”
“Nhưng gần đây, thức ăn càng ngày càng ít, trái cây cũng ít, con mồi cũng ít đi, vết thương trên người a phụ lại nghiêm trọng như thế, cả ngày ăn không đủ no, nhóm người xấu ở tầng lớp cao còn ép mọi người ra ngoài đi săn…”
“A phụ mất rồi…”
Mấy ngày qua Tượng Vu sợ a mẫu buồn, cảm xúc vẫn luôn cố gằng kiềm nén trong lòng rốt cuộc cũng được giải phóng.
“Hu hu hu… Cuối cùng a phụ cũng không thể trở về… Hu hu… hức…”
Sau khi nghe thấy những chuyện này, Quân Tiểu Nam đứng trước màn hình hiển thị ở tầng một của toà nhà tiếp viện bất giác nắm chặt nắm đấm.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh Tượng Vu đang bất lực ngồi khóc nức nở dưới gốc cây lớn.
Thân hình Tượng Vu gầy gò đơn bạc, giọng nói yếu ớt khàn khàn, đôi tay đầy những vết sẹo và vết chai sạn, thậm chí trông không khác gì cậu bé 15 tuổi ở Lam Tinh.
Quân Tiểu Nam chưa bao giờ nghĩ đến một thân hình gầy gò như thế, vào lúc này lại mang trên lưng gánh nặng lớn như vậy.
Lúc trước, Nam ngồi trên lưng chim bồ câu lớn nhìn thấy nơi này từ xa, vốn chỉ muốn giả thần giả quỷ lấy một số thông tin hữu ích.
Sau khi để chim bồ câu lớn đáp xuống từ xa, cô tăng độ nhạy cho bản thân, tiếp đến lặng lẽ chạy đến và trốn vào tòa nhà tiếp viện.
Không ngờ một lúc sau lại nghe được những lời khiến người ta đau lòng như vậy.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên an ủi cậu bé đáng thương này như thế nào.
“Người có phải là thần không?”
Sức sống của thiếu niên dã nhân cực kỳ kiên cường, Tượng Vu sau khi khóc cũng dần khôi phục lại trạng thái tương đối bình tĩnh.
Đối mặt với khung cảnh trống rỗng xung quanh, cậu nói ra điều mà cậu chưa bao giờ nói với bất kỳ dã nhân nào khác, bản thân còn cảm thấy đây là mong muốn hèn hạ.
“Nếu người là thần, có thể xin người làm ơn hãy trừng phạt những kẻ xấu xa ở tầng lớp cao đó!”
“Chỉ trừng phạt những kẻ xấu, không trừng phạt những dã nhân tốt…”
“Không biết người có thể mang a phụ tôi trở về hay không... Nếu không, vậy người có thể giúp sức khỏe của a mẫu tôi khá hơn một chút hay không?”