Khoảng cách theo đường thẳng từ giữa khu vực của bộ lạc Phàn đến khu vực liên minh thôn xóm phía tây là khoảng 250 km. Nhưng nếu tính luôn cả những đỉnh núi giữa hai nơi, cũng như các vùng trũng ngập nước ở khu vực trung bộ, thì khoảng cách có thể kéo dài đến 350 km.
Những trường hợp bình thường, một dã nhân trưởng thành khỏe mạnh có thể di chuyển khoảng 10 km một giờ.
Tuy nhiên, trong đội ngũ của bộ tộc Tượng có nhóm lão dã nhân và con non không thể xác định được số lượng, tốc độ di chuyển của đội ngũ có thể đạt đến 7 km mỗi giờ cũng xem như rất suôn sẻ.
Theo tính toán sơ bộ, thời gian đi bộ từ bộ lạc Phàn đến thôn là khoảng 50 giờ.
Hiện tại là mùa hè, mặc dù lúc này ban đêm ngắn hơn, nhưng mỗi đêm đều kéo dài 8 tiếng.
Màn đêm là thiên đường săn mồi của nhiều loài dã thú nhưng lại là địa ngục kinh hoàng đối với những dã nhân lang thang bên ngoài.
Quân Tiểu Nam đoán rằng trong khoảng thời gian này, hầu hết những tộc nhân của bộ tộc Tượng đều sẽ trốn trên cây hoặc tìm một hang động để nghỉ ngơi.
Đồng thời bọn họ rất có thể sẽ khởi hành vào lúc rạng sáng để giảm thiểu thời gian lên đường vào ban đêm.
Không tính thời gian 2 tiếng nghỉ ngơi để ăn uống mỗi ngày, từ bộ lạc Phàn, nếu chỉ đi bộ thì bộ tộc Tượng sẽ mất ít nhất 3 ngày rưỡi để đến được thôn xóm.
Hơn nữa thực tế là do khu vực trung bộ và phía tây đã mấy chục năm không liên hệ với nhau. Rất nhiều lão dã nhân đều không nhớ rõ con đường đi chuyển ngắn nhất nhất giữa hai bên, huống chi là rất nhiều dã nhân trẻ tuổi mới sinh ra trong mấy chục năm gần đây.
Nếu các tộc nhân của Bộ tộc Tượng bí mật rời khỏi Bộ lạc Phàn, bọn họ chỉ biết phương hướng chung chung mà không biết vị trí chính xác.
Thành thật mà nói, Nam cũng sẽ không thể nào biết được phương hướng cụ thể và hiểu chính xác địa hình từ góc nhìn từ trên không nếu không có chiếc máy bay chiến đấu mang tên bồ câu lớn.
Thế nhưng ngay cả khi biết những khó khăn và trở ngại trên đường đi, Quân Tiểu Nam cũng không tiết lộ cho Tượng Vu của bộ tộc Tượng điểm đến và con đường ngắn nhất.
Không phải Nam không có lòng trắc ẩn, cũng không phải bộ tộc Tượng không đủ đáng thương, mà là Nam không dám.
Hiện tại, khu vực thôn xóm phía Tây đang có tốc độ phát triển cực nhanh, hết thảy đều vừa mới đi vào quỹ đạo, nhưng nói thẳng ra đây chẳng qua là một nhóm dã nhân nhỏ chỉ với hơn một ngàn thành viên. Và Nam phải chịu trách nhiệm trước những dã nhân này về mọi quyết định tưởng chừng như dễ dàng.
Mặc dù những thông tin cô biết được thật sự có thể chứng minh rằng những lời nói của Tượng Vu là đáng tin cậy, nhưng Nam vẫn không dám đánh cược.
Cô sợ vạn nhất, nếu trước khi rằng nếu Tượng Vu và những người khác rời khỏi bộ lạc Phàn xảy ra bất kỳ sơ sót gì, sự tình bị dã nhân giai cấp cao biết được.
Đến lúc đó, nếu các dã nhân giai cấp cao với số lượng khổng lồ liều mạng tấn công, cho dù có thể bảo toàn thôn xóm cũng chỉ sợ phải chịu không ít tổn thất.
Hơn nữa, vị trí địa lý đặc thù của khu vực trung bộ ngăn cách phần trung tâm và khu vực phía tây của mảnh vỡ lục địa xanh.
Các bộ lạc nhỏ ở phía tây không thể vượt qua dãy núi Tích Địa, vì vậy không có cách nào biết được thông tin của những bộ lạc ở lưu vực phía đông bắc và các bộ lạc tiềm năng ở bờ biển phía đông nam.
Tục ngữ nói rất đúng, người sợ nổi danh heo sợ mập.*
*人怕出名猪怕壮: ý muốn khuyên nhủ làm người phải luôn khiêm tốn, thận trọng, đừng vì cao ngạo, ham nổi danh mà gặp phải tai họa.
Ai biết dã nhân của bộ lạc lưu vực và bộ lạc Tiềm có tính cách thế nào, nếu bọn họ thích cướp bóc như bộ lạc Phàn, thì những bộ lạc nhỏ bé ở phía tây không phải sẽ rơi vào hoàn cảnh chém dưa thái rau, chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu diệt hay sao.
Quân Tiểu Nam không muốn, cũng không thể đánh cuộc..
Tuy nhiên, nếu hoàn toàn mặc kệ những dã nhân của bộ tộc Tượng thì Nam lại cảm thấy không yên lòng.
Vì vậy, từ khi trở về từ khu vực thôn xóm phía tây, cứ sau vài giờ cô phải ngồi trên lưng bồ câu lớn để kiểm tra các thung lũng xung quanh bộ tộc Phàn.
Mặc dù chim bồ bồ câu lớn đã có xung đột với những dã nhân của bộ lạc Phàn, nhưng thú Ột Ột bình thường có thể bay cao vài nghìn mét và nhiều thế hệ tổ tiên của bọn chúng đã sống ở khu vực này.
Do đó, chỉ cần không cùng dã nhân tranh đoạt thức ăn trong cùng một mảnh rừng cây ăn quả, thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời, cho dù bị bộ lạc Phàn phát hiện cũng sẽ không khơi dậy bất kỳ hiềm nghi nào.
Vấn đề duy nhất là chim bồ câu lớn có khả năng sẽ làm nũng.
Sáng nay lúc 4 giờ, khi trời bắt đầu sáng, Nam đã đánh thức chim bồ câu lớn đang nằm ngủ với tư thế hình chữ X ở bên cạnh.
“Đi nào, bồ câu lớn… Chúng ta đi dạo nào...”
Bồ câu lớn mơ màng mở đôi mắt to bằng quả bóng rổ, liếc mắt nhìn Quân Tiểu Nam, sau đó quay đầu và nhắm mắt lại.
Nam biết lúc này chim bồ câu lớn hẳn là vẫn chưa tỉnh ngủ, không có ý định mở mắt ra, vì vậy cô lại kiên trì lắc lắc đầu chú bồ câu lớn.
“Đi nào, bồ câu lớn… đi thôi… Lúc về, ta sẽ cho ngươi trái cây ngon…”
Lúc này, trong ánh ban mai mờ ảo trên vách đá, chim bồ câu lớn đột nhiên mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào Quân Tiểu Nam.
“Cúc cu?”
Chim bồ câu lớn: Cho bao nhiêu?
“Năm quả được không, ăn nhiều sẽ mập…”
“Cúc cu…”
Bồ câu lớn: Lừa ai đấy, cho rằng tôi là thú Ột Ột chỉ mới ba tuổi tôi sao, năm quả không đủ nhét kẽ răng…
“Được rồi được rồi, cho ngươi mười quả, mười quả nhé! Nhiều quả vậy, đủ thành ý chứ…”
Bồ câu lớn ngoài mặt do dự, nhưng trong lòng lại âm thầm mừng rỡ, hận không thể ôm lấy Nam ném lên trên cổ nó.
“Cúc cu…”
Bồ câu lớn: Hừm… nể mặt ngươi nên ta miễn cưỡng đồng ý…Ahahaha mười quả! Rất nhiều!
Một người và một chim đang tắm mình trong ánh mặt trời mọc, bắt đầu cuộc tuần tra buổi sáng hôm nay.